Tác
phẩm Nỗi Niềm
Goncourt
năm 1998
Tác
giả : Paule Constant
Dịch
giả : Hiệu Constant
NXB ;
Hội Nhà Văn 2005
Chuyện xảy ra trong một tầng lớp mà ta quen gọi là tri thức. Bốn nữ nhân vật chính gồm một nhà văn, hai giáo sư giảng dạy ở một trường đại học nổi tiếng của nước Mỹ và một minh tinh màn bạc vang bóng một thời. Hẳn chúng ta đã quen nhìn tầng lớp của những con người này bằng con mắt ngưỡng mộ – họ là những con người khả kính, có trình độ uyên thâm, có học vấn sâu rộng và làm việc nghiêm túc với những quy tắc bất di bất dịch của giới…trí thức. Nhưng trong tác phẩm Nỗi Niềm, Paule Constant đã lội ngược dòng, bà đi sâu tìm hiểu vạch vòi đến tận chân tơ kẽ tóc, qua đó, thực chất đã được phơi bày. Thì ra trong tầng lớp cấp tiến này của xã hội cũng tồn tại muôn vàn những thứ cỏn con mà ta không dám gọi là tệ nạn, hay ganh ghét, hay đố kỵ, hay hiềm khích… vì sợ làm vấy bẩn những con người khả kính ấy. Chỉ giữa họ với nhau thôi, giữa bốn nhân vật chính trong truyện, ngoài việc cùng một tầng lớp « trí thức », họ còn là bạn vong liên, còn là những kẻ ngưỡng mộ nhau… Vậy mà chỉ trong có vài ngày chung sống dưới cùng một mái nhà, thì giữa họ đã nảy sinh bao mấu thuẫn, tư tưởng trái nghịch nhau. Lòng ghen ghét đố kỵ, chứng học đòi làm sang, chuyện đạo văn trong giới văn chương, rồi dè bửu lẫn nhau…đã phơi trần ra hết. Paule Constant đã rất thành công vạch trần bộ mặt thật ấy, và tác phẩm đã xứng đáng nhận giải thưởng Goncourt năm 1998. Và do Hiệu Constant đã giới thiệu và chuyển thể sang tiếng Việt, do Nhà XB Hội nhà văn cùng với sự giúp đỡ của Trung tâm văn hoá Việt – Pháp thuộc ĐSQ Pháp tại HN ấn hành đầu năm 2005.
***
Đoạn trích:
Mùa xuân ở xứ Kansas thật là lộng lẫy,
từ sớm tinh mơ mọi vật đã loé sáng, nhấp nhoáng và giá buốt. Nền trời tím bủa
ra những đám mây trắng dày đặc phớt hồng, gió thổi nhè nhẹ làm những đám mây đó
chuyển dần sang màu vàng rực rỡ, gió cũng thổi tung từng đám bụi xanh, biến
chúng thành màu nhạt dần trước khi đưa chúng trở lại với mặt đất, phấn hoa bay
toả khắp nơi lấp lánh dưới ánh nắng, tất cả những thứ đó tạo thành một thứ hạnh
phúc làm ta thấy lại thời thơ ấu, làm tâm hồn ta nhẹ nhõm lâng lâng. - Đó là một
thứ hoang sơ trong lúc giao thời của buổi bình minh, đứng đằng sau cửa sổ đóng
kín của phòng mình, Aurore
lẩm
nhẩm nói – giống như một trảng cỏ toả hơi sau cơn mưa : tất cả đều lấp
lánh và loé sáng, mọi thứ đang tự đốt cháy âm ỉ. Cảnh thì đúng là châu Phi rồi
- Aurore
lại
thốt lên - còn ta lại đang ở châu Mỹ !
sự vui sướng hoan hỷ đó làm chị rùng mình.
Trái tim của cả châu Mỹ đang hối hả đập
rộn ràng đằng sau ngôi nhà gỗ, giữa một đám cỏ vuông, trên một cây cao mà chị
chưa tài nào nhớ lại được tên, thân cây như bị uốn cong xuống bởi hằng hà xa số
những đoá hoa màu hồng đang rùng rùng chuyển động do một con sóc kếch sù đang
chạy nhảy chuyền từ cành này sang cành khác. Bầu trời dữ dội bị xẻ ngang dọc
bởi một đôi cánh dang rộng màu tía, một con chim các-đi-nan màu đỏ rực vừa bay
đến đậu trên đỉnh ngọn cây. Niềm vui tràn trề trong tâm hồn Aurore với
một vẻ minh bạch, một sự chính xác và một tổng thể mà chị đã cảm nhận thấy từ
lâu, từ khi chị còn là một cô gái bé xíu. Châu Phi, ôi châu Phi, xứ sở lạ kì -
Chị lẩm nhẩm nhắc đi nhắc lại như một kẻ đang niệm thần chú nói lên niềm hy
vọng của mình về một cuộc đời mới, chị lại ngắm nhìn cây hoa mà vẫn chưa tài
nào nhớ ra nổi tên nó, con sóc vẫn nhảy chuyền cành, con chim khổng lồ vẫn đang
đung đưa dải đuôi dài đỏ ối trong gió.
Chị không sao mở nổi cánh cửa sổ. Chị
đang đứng trước một lớp kính đúp được chốt chặt bằng một hệ thống điện tử, mà
hệ thống này cũng đồng thời điều khiển luôn cả hệ thống điều hoà nhiệt độ, máy
pha cà phê, máy giặt quần áo và giàn máy tính của Gloria, chủ nhân của ngôi
nhà. Aurore
chợt
nghĩ chị có thể đi ra ngoài bằng tầng trệt, qua cửa nhà bếp chỉ được đóng hờ
bằng một cánh cửa gỗ dưới một lớp lưới sắt chống muỗi. Nhưng cơ quan đầu não
điện tử cũng chốt luôn cả cánh cửa này. Từ cửa sổ nhà bếp ta có thể nhìn thấy
một phần khác của khu vườn- khu trực diện của ngôi nhà. Phía bên kia đường là
một ngôi nhà giống y chang được sử dụng làm nhà thờ xứ, cũng có một cây…Lúc này
tên của cây đã chợt hiện đến trong trí nhớ của chị - Đó là cây Judé, tán cây
xoè rộng có hàng ngàn những bông hoa nở hết cỡ phủ kín cả ngôi nhà. Một con sóc
chạy rích rắc trên thảm cỏ, một con chim các-đi-nan đến đậu chấp chới trên ngọn
cây làm những đám hoa rung chuyển, rập rờn như những con sóng lả lướt. Mỗi nhà
có một cây Judé và một con chim các-đi-nan đang say xưa vì đường, vì mùi hương,
vì hương vị mật ong nên đã không còn biết gì nữa, không còn phân biệt nổi đó là
trời hay đất đang chọc thủng, dấn sâu vào giữa những vầng mây hồng cũng đang
phình to ra như những cây Judé trong vườn nhà. Aurore quay trở lại phòng mình.
Dù đến bất cứ nơi nào, chị cũng chỉ có
quyền được ở phòng trẻ, chứ chưa bao giờ được ở phòng dành cho khách hay ở
ca-na-pê trong sa-lông, không : phòng trẻ ! Ngay từ hồi còn bé, mỗi lần được đến một nơi nào đó
chị như bị ấn định vào những chiếc giường chật hẹp kiểu này, đến những mùi vị
sống động xa xưa thường được đọng lại trên chăn đệm đến nỗi chúng trở thành một
sự ám ảnh. Chiếc giường của Christian, con gái của Gloria có một mùi khó chịu, còn căn phòng
thì vừa xấu xí lại vừa mang dáng vẻ lộn xộn và cẩu thả như thể nó đã từng chứa
chấp một loạt những kẻ thù mà người nào cũng muốn tranh chấp vị trí của kẻ đến
trước. Trên giấy gián tường có trang trí những bông hoa nhỏ li ti, chủ nhân của
căn phòng đã bắt đầu gài lên đó những nhân vật nổi tiếng của Walt Disney, tiếp
đến là giai thoại của ngựa : hai trang đặc kín của một cuốn tạp chí được
gián xung quanh giường ; sau cùng, gần đây nhất là những bức ảnh đen trắng
được phóng to như người thật của Jame Dean và của Maryline.
Bức ảnh
Jame Dean đang hờn dỗi ngự trên bàn bằng gỗ trắng lốm đốm những vì sao long
lanh của những miếng băng dính. So Cute ! Thành ngữ thâu tóm nhiều vật thể
êm dịu hay trung tính bởi thói uỷ mị ban đầu, loại băng dính nhãn hiệu này
thường được dùng cho trẻ em, cho các loài động vật hay cũng thường được dùng để
làm đồ trang trí bằng ni-lông treo ở cửa sổ và cho Jame Dean, người đã sử dụng
ma tuý cho đến tận lúc chết. Đánh giá cao đôi môi hờn dỗi của Jame Dean trong
bức ảnh, SO CUTE chỉ ra rằng Christian đã bắt đầu để ý đến đàn ông, một dấu
hiệu tình cảm của tuổi dậy thì. Còn Maryline thì đứng lênh khênh, chiếc váy của
cô bay phấp phới phía trên ống thông gió như muốn chứng minh cho mọi người hay
rằng cô là hình mẫu phụ nữ lý tưởng của họ.
**
Trong suốt
thời thơ ấu của mình, Aurore cũng quan tâm tới một nữ nghệ sĩ được tôn thờ của
thời đại. Những người bạn cùng lớp đã mang đến nhà trọ cho chị một cuốn tạp
trí “Paris match”. Trên trang bìa có đăng bức ảnh của Lola Dole. – ảnh cậu
đấy à ? cả bọn xúm vào hỏi chị. – Thôi nào, thú nhận đi đó chính là Đằng
ấy rồi. Và thế là chẳng cần một dấu hiệu báo trước, cũng chẳng cần đợi cho chị
có thời gian tỏ ý nghi ngờ dù chỉ trong nụ cười hay trong ánh mắt, cả bọn đồng
thanh nói rằng chị rất đẹp. - Hãy nói đi, nói rằng đó chính là cậu…chỉ cần sửa
sang tý chút, một chút thôi, đây rồi, kiểu trang phục “Tiểu thư de Lampère” của
nhà may chuyên dành cho giới nữ sinh này với chiếc váy hở toàn bộ phần vai, làm
bằng vải xa tanh trắng, nụ cười sáng lấp loá ! Cậu giống như một nữ
hoàng !
Trong môi
trường này, đóng phim quả là không được thích hợp cho lắm. Mọi người có thể bao
dung cho những diễn viên múa bởi họ phải khổ luyện rất nhiều, và phải tuân theo
một chế độ “kỉ luật sắt”; tiếp đến là những diễn viên sân khấu chuyên đóng
trong các vở kịch cổ điển, khi họ phải diễn những cảnh độc thoại với những bài
nói rất dài và rất khó ; còn các nữ nghệ sĩ điện ảnh hay những cô người
mẫu thì chỉ có mỗi việc dưỡn dẹo, đi qua đi lại như những con ngốc thì lại
thường rất bị khinh rẻ đến nỗi mà họ phải thay đổi tên họ và chỉ dùng mỗi bí
danh mà thôi.
Thì cũng
giống như các nhà văn, cũng giống như ta - Aurore tự nhủ. Khi chị cho xuất bản
cuốn tiểu thuyết đầu tiên, dì Mimi đã không muốn chị ký tên thật của cha mẹ
mình. Aurore đã phải đôn đáo hỏi hết người này đến người khác để tìm cho mình
một bí danh, thế nhưng họ lại chỉ là những người hoàn toàn xa lạ. Một nhà văn
có tên tuổi đã tặng cho chị tên ngôi nhà nơi thôn dã của ông nhưng chị đã từ
chối vì cái tên đó có vẻ như bao hàm một sự bảo trợ quá lộ liễu.
Thế là
đương nhiên, chị thay đổi tất cả tên, họ và nguồn cội. Chị đã chọn tìm trong
danh sách những người quá cố được tiễn đưa trong ngày trên những chuyến xe tang
một cái tên Aurore Ame tạ thế ở tuổi 88- một con người khốn khổ được đưa đến hố
chôn tập thể. Phải khó khăn lắm chị mới làm quen được với cái tên này và nhất
là cái tên Aurore. Chị lưỡng lự trước
khi quyết định trả lời một ai đó khi nghe họ gọi tên Aurore Ame và lại càng thờ
ơ hơn khi nhìn chúng được viết ra trên mặt giấy, chị thấy nó thật giả dối, cũng
giả dối như những cái tên họ mà những
nhà văn gán cho những nhân vật của mình mà chẳng có một suy xét gì. Còn chị tự
nhận cho mình một cái tên theo cách tồi tệ nhất, bị đẩy xuống tận cùng của hư
vô do một cái tên, một cái họ không phải của chính mình.
Những người
bạn học cứ khăng khăng tin rằng chị là Lola Dole - Nữ minh tinh màn bạc này là
một trong những nữ nghệ sĩ điện ảnh đâù tiên chưng nguyên cả tên họ của
mình trong phim, còn cái tên họ thật của
Lola chỉ là một biệt danh được ấn định để bảo vệ cuộc đơì ẩn dật của Aurore,
thậm chí lúc đó vẫn chưa phải là Aurore mà chỉ là Juju như các bạn vẫn thường
âu yếm gọi đùa. Nền giáo dục trong trường lúc đó thật khô khan và thiếu hẳn vẻ
lãng mạn, đến nỗi mà câu chuyện này là chủ đề số một được bàn tán say sưa ở khắp
nơi trong kí túc xá. Những bạn ở ngoại trú thì cố gắng hết sức để mang đến
những tạp chí điện ảnh. Điều chắc chắn rằng, giờ đây cùng với tuổi tác, những
người bạn học cùng ngày ấy hẳn vẫn thích hơn khi nói với con cháu của họ rằng,
đã có một thời họ học cùng lớp với Lola Đôn - nữ nghệ sĩ tuyệt diệu nhưng cũng
đầy tai tiếng hơn là với Aurore A-me, nữ nhà văn mà họ chỉ đọc những tác phẩm
văn học của cô với một thái độ ngờ vực.
Aurore nhập
cuộc chơi với một sự chân thành và nó đã mang tới cho chị sự kích động thật sự.
Chị cũng chẳng buồn để ý đến những điều bất chắc có nguy cơ bị phát hiện, chị
còn dám xuất hiện trong những buổi trình
diễn nói chuyện trực tiếp của kì thi hết cấp III. Lại bị kích động bởi những
học sinh nội trú, những người này lẽ ra phải đứng ra làm chứng trong trường hợp
sự vụ bị đổ bể. Khi người kiểm tra tới hỏi chị, đó là một người thanh niên còn
rất trẻ, mái tóc cắt ngắn và là bạn đọc trung thành của tạp chí Sổ tay điện
ảnh : - Xin lỗi cô nhưng…Nếu như trên thực tế chị không phải là Lola Dole thì…,
song chị nhìn thẳng vào mắt anh ta và nở một nụ cười mà giờ đây tất cả mọi
người đều bắt chước và cho rằng nó giống như
bông hồng có ánh xà cừ. Phản ứng đầu tiên, anh ta cho rằng chị trẻ hơn
rất nhiều so với trong ảnh, nhưng ai cũng biết rằng trang điểm đôi khi làm cho
người ta già đi, và một điều nữa là đối với một người dân na-uy, chị nói hầu
như không có trọng âm. Anh ta thích mái tóc của chị vàng thêm chút nữa, nhưng
tóc thì cũng như trang điểm, người ta có thể dễ dàng thay đổi độ gam màu tối sáng.
Anh ta ra về lâng lâng hạnh phúc và sung sướng, kích động đến cực điểm :
Bởi vì Lola Dole… các bạn biết rồi đấy, khi nàng xuất hiện trước mắt các bạn
với một chiếc váy ngắn nhiều nếp gấp, nàng có một vẻ tươi mát của một nữ sinh
nội trú !
Khi dì Mimi
hỏi chị muốn làm gì sau này, Aurore đã không dám trả lời dì rằng chị muốn trở
thành nữ diễn viên điện ảnh. Ra đời trước Aurore khoảng từ 5 đến 6 tuổi, Lola
Đôn đã ít nhiều vạch ra cho chị con đường để đi tới, và luôn là một hình mẫu
trong cuộc sống đời thường của chị. Danh tiếng của chị ngày một tăng nhanh, đâu
đâu người ta cũng bàn tán về chuyện này, thậm chí cả dì Mimi cũng rất hài lòng
– thế đấy, đến dì mà cũng phải thú nhận điều ấy! Dì Mimi hài lòng bởi sự
giống nhau ấy chỉ liên quan tới hình dáng bên ngoài chứ cô cháu gái yêu không
bắt bà phải xấu hổ trước một danh tiếng
nổi danh là xì-căng-đan. Lola đã từng chung sống với một nam danh ca hát đủ các
loại nhạc và đã rất nổi danh trên màn hình đen trắng của ti vi. Với một chiếc
kèn trên môi và chiếc áo vét của người bồi bàn, anh ta say xưa, đung đưa theo
điệu nhạc Măm-bo, trong khi đó thì người kia đang rệu rạo lái xe, tự đâm vào
sườn một chiếc xe Et-tơ-ren gây ra một tai nạn ôtô, làm chiếc xe của cô bị nát
tung ra từng mảnh. Nàng lái xe với một chai rượu uýt-ky trong tay!
Aurore vẫn
thận trọng ẩn mình trong chiếc bóng của Lola, không thực sự gắn sự quan trọng
cho việc giống nhau về hình thức, tự hài lòng về việc giữ gìn nó hơn là phô
trương nó. Chị biết rất rõ mình không phải là Lola, nhưng Lola lại là một cái
biệt danh quá đỗi thân thương đối với chị, đến nỗi mà chị dám chắc không khi
nào chị còn có cùng một cảm giác khi dùng lại cái tên Aurore A-me. Không vì sự
nổi danh của nghệ sĩ ở khắp nơi, thì có lẽ chị đã kí tên dưới những bài viết
đầu tiên của mình : Lola Đôn. Lola Đôn đã sống trong chị nhiều hơn là chị
sống trong chính bản thân mình, sống với chị nhiều hơn là chị sống với chính
mình. Như thể là chính chị đã tạo ra nàng và Lola Đôn là một trong những nhân
vật đầu tiên của toàn bộ những nhân vật mà chị đã gây dựng lên trong những cuốn
tiểu thuyết của mình.
Chiếc váy
ngắn trắng tinh của Maryline chùm kín tất cả độ rộng của cánh cửa phòng. Aurore
chưa một lần cảm thấy nữ nghệ sĩ này có vẻ quyến rũ cả, thậm chí ngay cả thời
kỳ hưng thịnh nhất của ả, chị nhớ lại rằng đã có thời chị coi ả ta giống như
một người đàn bà hơi quá lứa và lỗi thời. Về vẻ đẹp, ả ta kém xa Jean Seberg,
Anna Karina* và tất cả những nữ nghệ sĩ trẻ khác cùng thời. Với một cơ thể
không đồng đều, chỗ thắt vào quá mức chỗ phồng ra quá độ, bụng tròn phinh
phính, hai đầu gối phị ra và bộ ngực quá cỡ nặng nề, ả ta thua xa Lola Đôn cả
ngàn lần – người mà chỉ duy nhất với cặp vú trần dưới làn áo pull lính thuỷ
mong manh đã làm cả nước Pháp choáng váng say sưa.
Thế nhưng
Christian lại thích Maryline, người có lẽ tuổi tác phải tương đương với bà
ngoại nó hơn là một Lola Dole mà phong cách và kiểu tóc của nàng lại một lần
nữa được những thiếu nữ ưa chuộng. Christian có biết Lola Dole. Hàng năm con
sâu rượu già này vẫn thường biểu diễn ở cuộc hội thảo về nữ quyền ở Mít-đơ-uây
và cái chết bất ngờ đã làm cho Maryline dừng lại mãi trong sự mong manh của
tuổi trẻ vĩnh hằng.
...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét