THÊM
MỘT CỘT MỐC CHỦ QUYỀN CẮM CHO QUẦN ĐẢO TRƯỜNG SA
(TRẦN
ĐĂNG KHOA)
(Báo Tuổi Trẻ Thủ Đô)
https://tuoitrethudo.com.vn/them-mot-cot-moc-chu-quyen-cam-cho-quan-dao-truong-sa-162765.html?fbclid=IwAR0cqrJ0-RWIjnB7L83AXLjcn44Ueq0GwAIkQai4jQ71hnegXn_EQ1n6L3E
Đó là cuốn truyện ký “Kiều bào với Trường Sa” của nữ
nhà văn Việt Kiều Pháp Hiệu Constant.
Trường Sa là một vùng lãnh hải, lãnh thổ thiêng liêng nhất của
Tổ Quốc chúng ta. Đây cũng là miền khó khăn gian khổ nhất. Nếu đất nước có gì
biến động thì sẽ bắt đầu từ quần đảo bão tố này.
Tôi cũng đã từng nói ở đâu đó và không phải chỉ nói một lần rằng,
nếu nhìn lên bản đồ thế giới, tổ quốc thân yêu của chúng ta như một bà mẹ gày
gò, đội chiếc nón gủ, bước thập thững bên bờ sóng gió. Tấm lưng còng gập có lẽ
vì phải gánh quá nhiều sứ mệnh lịch sử quay ra ngoài Biển Đông. Phên dậu giữ
cho tấm lưng còng ấy khỏi lạnh chính là Trường Sa, Hoàng Sa đấy.
Hoàng Sa, theo tên gọi thì nó là một dải cát vàng. Ở đấy có đất,
có nước ngọt, cha ông chúng ta đã bám trụ gìn giữ từ thời vua Lê Thánh Tông. Thuở
đó ra ra giữ đảo, tiếp tế cho đảo chỉ bằng thuyền buồm, thuyền nan và bè nứa.
Nhiều người chưa tới được đảo đã bị sóng vùi. Trong kho tàng văn học dân gian từng
có bao nhiêu câu ca dao đắng đót: “Hoàng Sa sóng gió trùng trùng – Người đi
thì có mà không thấy về”. Năm 1974, Trung Quốc đã trắng trợn cướp quần đảo
này. Năm 1978, lại cướp đảo Gạc Ma và nhiều hòn đảo khác nữa trong quần đảo Trường
Sa của chúng ta. Họ vẽ ra đường lưỡi bò ma quỷ để nuốt trọn Biển Đông. Đó là một
luận điệu vô cùng sai trái mà chẳng có giá trị pháp lý nào. Từ năm 1904 trở về
trước, bản đồ của chính Trung Quốc từ thời Nhà Thanh, lãnh hải, lãnh thổ của họ
chỉ đến đảo Hải Nam là hết. Điều ấy chính họ cũng biết và cả thế giới biết. Vì
thế, mọi thái độ hung hăng của Trung Quốc chỉ làm cho họ thêm bị cô lập trước cộng
đồng thế giới, đặc biệt là với những quốc gia có chủ quyền trên Biển Đông.