Marion, mãi mãi tuổi 13
Tác giả: Nora Fraisse & Jacqueline Remy
Dịch giả: Hiệu Constant
NXB: Thế Giới
Giới thiệu tác phẩm
Đây không phải là một
tác phẩm văn học mà là một sự chia sẻ những đau đớn có thực của một bà mẹ đã mất
đi đứa con mình một cách oan uổng nhất : BẠO LỰC HỌC ĐƯỜNG. Một cuốn sách
gây rúng động tâm can, nhất là ai đã từng làm cha mẹ… Những kỉ niệm đau đớn trỗi
dậy qua từng câu chữ của người mẹ trẻ. Và có lẽ những câu hỏi luôn ám ảnh các
cha mẹ có con bị bạo hành học đường rằng tại sao trong chừng ấy tháng năm mà không
có ai phát hiện hay đứng ra tố cáo chống lại vấn nạn hãi hùng mà các em đã phải
chịu đựng trong suốt nhiều tháng trời để cuối cùng đã phải phạm điều không thể
vãn hồi – tự kết thúc cuộc đời.
Mọi thứ diễn ra rất
nhanh trong độ tuổi vị thành niên vốn được gọi là «bạc bẽo», chúng khó chấp nhận
những gì không giống mình : Marion có những niềm đam mê khác ngoài những bộ
áo quần mác sịn và điện thoại đời mới nhất, em không hút thuốc lá và luôn chăm
chú trong giờ học, thế rồi một lời thóa mạ thốt ra, nhằm vào một điểm yếu nào
đó của em, rồi ngày một ngày hai, những lời thóa mạ cứ tiếp tục và nhân rộng
lên. Trước khi thực hiện điều tồi tệ nhất (treo cổ tự tử trong phòng ngủ của
chính mình), Marion đã không hề bộc lộ gì trước các thầy cô cũng như với bố mẹ,
bởi em thấy xấu hổ, bởi em không muốn bố mẹ mình thất vọng.
Cuốn sách cũng cảnh
tỉnh các bậc cha mẹ nên để mắt đến các mạng xã hội của con cái như facebook,
như điện thoại di động.
Cuốn sách như là một
tiếng kêu đau thương của một người mẹ đi tìm câu trả lời cho hành động dại dột
của con gái mình, nhưng hình như chị vẫn chỉ đối diện với những câu trả lời khó
hiểu, những lời nói dối, những câu trả lời cho qua chuyện…
Đây là một câu chuyện buồn, một cuốn sách gây xúc động nhưng có lẽ sẽ khiến trẻ vị thành niên cảm thấy hứng thú đọc, bởi ít nhiều chúng thấy mình trong đó, dẫu ở trường hợp bị bạo hành hay đi bạo hành bạn bè.
Vấn đề bạo hành học
đường không còn là chuyện riêng tư của một trường học, của một thành phố, một tỉnh
hay một quốc gia nào nữa, mà nó đã trở thành vấn nạn toàn cầu. Chắc chắn với thế
giới luôn bất ổn và bạo lực có thể ập đến từ khắp nơi, từ nhà trường, ngoài xã
hội, các trang mạng, điện thoại di dộng và thậm chí ngay ở trong gia đình…
chúng ta khó có thể thay đổi mọi thứ trong chốc lát, và lại càng không thể thay
đổi được gì nếu mong muốn thực hiện điều ấy một mình, bởi càng ngày càng xuất
hiện những đứa trẻ muốn nổi lên làm « anh chị » ngay trong lòng trường
học, khu phố…, chúng thích áp đặt những ý muốn của chúng lên những đứa trẻ khác.
Chúng ta, thay bằng dùng đủ mọi hình thức để tránh né như chuyển trường, như
chuyển nhà, kèm cặp con cái… hoặc trách cứ nhà trường hay một tầng lớp nào đó
trong xã hội thì hãy cùng nhau chung tay để đẩy lùi vấn nạn này, bởi những vấn
nạn này thường xảy ra khi chúng ta – những người lớn vắng mặt. Chuyện xảy ra
trong hành lang lớp học, trong sân trường thậm chí là trong nhà vệ sinh…
Những
cuốn sách về chủ đề bạo hành học đường này cần được phổ biến rộng rãi đến các
em học sinh, các trẻ vị thành niên và cả các bậc cha mẹ, để cho các em thấy được
sự đau đớn đến nhường nào khi một người bạn của chúng đã phải tự tử để thoát khỏi
những quấy rối do chính các chúng bạn gây ra tại trường học.
Tác phẩm
khi ra đời đã gây được tiếng vang lớn tại Pháp, và đã nhiều tuần nằm trong danh
sách bán chạy nhất. Sách hiện giờ đã bán bản quyền cho nhiều nước, trong đó có
Ba Lan, Bồ Đào Nha, Nga và Hàn Quốc…
Cuốn
sách cũng đã được chuyển thể thành phim, do nữ diễn viên Julie Gayet (đương kim
Đệ nhất Girl French - bạn gái của đương kim Tổng Thống Pháp) thủ vai chính. Bộ
phim đã được khán giả Pháp đánh giá cao và đã được đề cử các giải Lauriers de la Radio et la Télévision trong dịp
đầu tháng Hai 2017 vừa qua.
Chúng tôi trân trọng giới thiệu
Paris 14/02/2017
Hiệu Constant
Đoạn trích:
Thứ Tư ngày 13 tháng Hai năm 2013
« Chúng ta đã nhận án tù trung thân »
Con khi ấy đang nằm trên giường tầng của con
trên lầu. Mẹ đã đến sờ trán con. Hình như cơn sốt đã hạ rồi. « Có vẻ như
khá hơn đấy », - mẹ đã nói thế. Không, đã chẳng có gì khá hơn cả.
Hôm trước con đi học về sớm. Bà đã đi đón con
vào tầm 13 giờ 15. Con đã cảm thấy yếu người, và hình như là một cơn cảm cúm.
Con phàn nàn bị đau ở cổ họng, mẹ đã khuyên con đi nghỉ ngơi ở nơi yên tĩnh
trong phòng bố mẹ và uống hai viên thuốc. Buổi tối, hai má con nóng bừng, mẹ lại
cho con thêm một viên thuốc nữa. Cả nhà ta đã ăn tối cùng nhau, rồi sau đó con
nhè nhẹ vào giường đi ngủ. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả khi ta bị ốm mệt.
Sáng hôm sau con không dậy đúng giờ để đi học. Mẹ gọi điện đến trường để thông
báo với các thầy cô là con bị ốm. Vào tầm 11 giờ, con xuống dưới nhà ăn trưa
như thể đã chẳng có chuyện gì xảy ra. Chẳng ồn ã gì, hệt như thường lệ khi con
ngủ dậy. Mẹ sẽ chẳng bao giờ quên được ánh mắt con khi ấy, chiếc áo đen xinh xắn
mà con đã mặc hôm ấy, khuôn mặt con thì chẳng hé lộ chút nào về những gì con đã
trải qua. Các bậc cha mẹ luôn rất ngây thơ khi họ yêu các con mình. Họ thiếu
trí tưởng tượng.
Thứ Tư, mẹ không làm việc ở cơ quan. Mẹ ở nhà
chăm sóc ba chị em con. Con 13 tuổi rồi nên tự xoay xở lấy. Con nghĩ thế và mẹ
cũng tin như vậy. Nhưng còn em gái Clarisse của con, nó mới lên chín tuổi và em
trai con, Baptiste, vừa chớm 18 tháng. Phải đem những túi rác đến khu lọc rác.
Mẹ cũng còn phải đem một số quần áo đã quá chật đối với các con đến cho Zahia.
Số đồ cũ ấy bao giờ cũng sẽ luôn luôn hữu dụng đối với một người có bốn đứa con
như cô ấy. Mẹ lên phòng con để thông báo sẽ vắng nhà trong khoảng thời gian để
làm tất cả những công việc ấy, và mẹ sẽ nhanh quay về thôi.
Con nằm ngủ trên giường, trong bóng tối. Mẹ đã mở
cửa cuốn bao ngoài cửa sổ và thở dài nói với con rằng chẳng nên nằm lì trong bóng
tối như thế. Mẹ thấy con có vẻ mệt mỏi, mắt vẫn còn buồn ngủ. Mẹ đã đem điện
thoại bàn đến bên con và bảo nếu có chuyện gì gọi cho mẹ. Mẹ đã khóa cửa nhà.
Thật là ngốc, nỗi lo sợ bị trộm lẻn vào đã mơn chớn tâm trí của mẹ. Các bà mẹ luôn
có thói quen lạ lùng là chỉ nghĩ đến những gì tồi tệ nhất, chỉ để truất những
hoảng loạn ra khỏi đầu họ. Họ sợ tai nạn trên đường, sợ bệnh tật, sợ đối mặt trực
diện với một tên trộm. Nhưng những chuyện ấy vẫn chưa phải là khủng khiếp nhất.
Làm sao họ có thể nghĩ đến điều khủng khiếp nhất, đến nỗi đau tóe ra từ sự phi
lý nhất trên đời, và sự phi lý ấy đã đẩy con đến chỗ rời khỏi cõi đời này chứ ?
Điều khủng khiếp nhất trong sự khủng khiếp đã xảy
ra vào ngày hôm đó, thứ Tư ngày 13 tháng Hai năm 2013. Mẹ đã tạt qua khu lọc
rác thải như dự kiến, rồi đến nhà Zahia, cô ấy ở cách nhà mình chừng mười phút
chạy xe. Do đang ăn trưa cùng với các con, nên bạn của mẹ đã lấy thêm hai cái
đĩa cho em trai và em gái con. Mẹ và cô ấy đã trò chuyện với nhau. Mẹ nói với
cô ấy về những tác hại của Facebook, về sự lan tràn của điện thoại di động. Chỉ
riêng tháng Giêng, tài khoản của con báo có đến 3.000 tin nhắn SMS ! Mẹ vẫn
còn hết sức ngỡ ngàng vì điều đó.
Bỗng nhiên mẹ nghĩ đến con đang nằm một mình
trên giường, với những cái tin nhắn khủng khiếp ấy mà bố mẹ đã tìm thấy trong
điện thoại của con, chín ngày trước đó, khi bố mẹ đã cố ép để con nói mã số mở
máy trong lúc con cứ ghì chặt cái điện thoại di động của con bằng hai tay, vẻ mặt ngáo ngơ.
Bỗng nhiên mẹ cần nói chuyện với con, cần kiểm
tra xem mọi chuyện có ổn không. Và xem liệu con có bị ngã khi leo từ giường tầng
của con xuống? Và liệu con có bị trượt chân ngã trong phòng tắm ? Điện
thoại di động của con không trả lời, điện thoại bàn cũng không. Nỗi kinh hoàng
choán lấy mẹ. Lúc ấy vẫn chưa đến 13 giờ khhi mẹ chạy ào ra xe cùng hai đứa em
nhỏ của con. Một linh cảm xấu cứ quấn xoắn lấy mẹ. Mẹ đã vừa lái xe vừa gọi điện
thoại như một mụ điên. Mẹ đã để mặc các em con trong xe, xe vẫn còn đang nổ
máy, ngay trước cửa nhà mình và chạy nhanh đến tận cửa, vẫn được khóa cẩn thận
đúng như lúc mẹ đi, và điều ấy đã trấn an mẹ. Một khi đã vào đến nhà, mẹ gọi
con rất to. Chỉ có sự yên lặng đáp lại tiếng gọi của mẹ.
Mẹ đã leo rất nhanh lên cầu thang. Con không ở
trong nhà tắm. Cửa phòng con đóng chặt, có cái gì đó chèn cửa ngăn không cho
người vào. Mẹ đã nghĩ là con đang ngồi co quắp đằng sau cánh cửa ấy, để không
cho mẹ vào lãnh địa của con. Nhưng mẹ đã đẩy mạnh hơn, chỉ là chiếc ghế bàn học
của con đã chặn cửa lại. Những giây phút đó đã kéo dài như bất tận. Đẩy nữa, đẩy
mạnh, khai thông lối vào… Và mẹ đã nhìn thấy con. Miệng hét váng lên, nước mắt
đầm đìa, mẹ đã bám chặt lấy con, cố gắng nâng con lên để cổ con đỡ bị thít chặt.
Không thể thế được, không thể thế. Mẹ đã không sao tự gỡ cho con được. Mẹ đã
tìm thấy kéo trong phòng tắm, cắt đứt cái khăn quàng cổ đang khiến con nghẹn thở,
con ngã xuống. Mẹ đã tát mạnh vào má con để khiến con tỉnh lại, mẹ thấy con có
vẻ vẫn ý thức được. Hà hơi tiếp sức. Gọi cấp cứu khẩn cấp, số 18, nhanh lên.
Các nhân viên cấp cứu nói rằng họ đang đi về hướng Massy. Không, ở Vaugrigneuse
cơ, - mẹ gào, mẹ khóc, mẹ ngạt thở. Mẹ đã thực hiện mát-xa tim mạch cho con, hệt
như họ nói với mẹ qua điện thoại. Con đã nôn ọe được. Mẹ phải đặt con theo thế
nằm nghiêng sang một bên trong vài khắc, rồi lại bắt đầu làm tiếp. Mát-xa,
mát-xa nữa, nữa rồi lại nữa, tỉnh lại đi con ơi, Marion, mẹ xin con đấy. Em
trai và em gái con vẫn đang ở một mình trong xe, xe vẫn đang nổ máy, những người
lính cứu hỏa không tìm thấy đường. Mát-xa, mát-xa, mát-xa. Nhanh lên, báo cho bố
con biết, bố lúc ấy đang đi làm. Nói với bố rằng có chuyện rất nghiêm trọng xảy
ra, bố cần phải về nhà ngay.
Một người lính cứu hỏa đã ló đầu vào. Ông ta ra
lệnh cho mẹ phải đi xích con chó nhà ta lại, con Vanille ấy. Mẹ đã gọi cho gia
đình, gọi cho người thân, gọi cho cô bạn gái thân nhất của mẹ. Zahia đã rất lo
lắng và đến ngay để xem có chuyện gì xảy ra. Cô ấy đón Baptiste còn cô bạn Myriam
của mẹ thì dẫn Clarisse đi. «Marion bị choáng một chút », - mẹ đã giải
thích cho em gái con như thế. Những hiến binh đã có mặt, cả ông thị trưởng
thành phố cũng đã tới.
Mẹ đã gào thét nguyển rủa sỉ vả mình đến hụt cả
hơi. Mẹ lẽ ra không bao giờ để con ở nhà một mình. Mẹ lẽ ra không bao giờ đến
nhà Zahia. Mẹ lẽ ra không bao giờ để cô ấy bày thêm đĩa ăn cho Clairisse và
Baptiste. Mẹ lẽ ra không bao giờ ngồi ba láp với cô ấy. Mẹ lẽ ra nên ôm con
trong vòng tay mình và ru dỗ con cho đến tận lúc những ý tưởng đen tối trong đầu
con bay đi hết. Sự tự kết tội bọc quấn lấy mẹ. Tại sao mẹ lại đi chứ ? Tại
sao mẹ lại để con một mình ? Tại sao mẹ đã chả nhìn thấy có chuyện gì không
ổn chứ ? Tại sao con lại không nói gì với mẹ hết ? Tại sao lại là
con, tại sao lại là mẹ, tại sao lại là chúng mình chứ ?
Bố con đã về đến nhà. Vào lúc 14 giờ 30, người
ta thông báo với bố mẹ rằng con đã rời bỏ thế giới này mà đi rồi. «Có lá thư
nào không ?» Không, không, những hiến binh đã đáp lại. Bố và mẹ choáng
váng, bàng hoàng, như thể sợi dây nối buộc chúng ta với nhau trong thực tại đã
bị cắt đứt bất thình lình vậy. Đây chỉ có thể là một cơn ác mộng, một trong những
bộ phim tồi tệ nhất mà trong đó người ta để bị nhấn chìm hoặc nuốt chửng. Bạn
bè của gia đình đến thăm hỏi, chuẩn bị đồ ăn, giặt rũ quần áo, giúp bố mẹ mà lúc
đó vẫn còn bảng lảng trong trái thái đỡ đẫn mà nó tạo thành một tấm chăn lông
êm ái chẳng đáng kể gì giữa cuộc sống của chúng ta trước đây và cuộc sống được
bắt đầu vào ngày hôm đó. Cuộc sống cầm chừng. Cuộc sống bị tản mạn điểm xuyết
những nỗi buồn sâu lắng bâng khuâng. Cuộc sống mà không còn có con nữa.
Cuộc sống với bốn người. Cuộc sống phải xây dựng
lại. Cuộc sống mà bố mẹ sẽ cố gắng sao cho nó thật xứng đáng với Clarisse, với
Baptise. Ừ, đương nhiên phải thế rồi. Nhưng cuộc sống không có con, Marion ạ.
Cuộc sống không có con. Bố mẹ và các em vậy là đã nhận cái án chung thân rồi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét