Chênh Vênh
Truyện ngắn của Hiệu Constant
Trong chương trình Đọc truyện đêm khuya của đài tiếng nói Việt Nam
Gác máy rồi mà chị vẫn choáng váng, thực
hay mơ đây? Nhìn đăm đăm chiếc điện thoại, chị ngắm nó như ngắm một vật thể lạ.
Đã bao ngày chị sử dụng nó, nhưng hôm nay sao nó lạ thế. Nhấc tập giấy post-it,
chị nhìn những chữ, những số mà chính tay chị vừa viết: khách sạn, tên phố,
quán cà phê, địa chỉ… Đúng rồi, mọi chuyện là có thật, chị cứ nằm thế nếu như
đồng hồ báo thức không réo vang đưa chị về thực tại.
Kéo tấm drap, vỗ chiếc gối, chị nhanh
tay chỉnh lại giường cho ngay ngắn rồi lẩn vào phòng tắm. Những tia nước lạnh
từ vòi hoa sen xổ xuống khiến chị tỉnh ngủ, nhưng trong đầu vẫn văng vẳng tiếng
nói. Giọng nói thân thiết yêu thương mà bao năm nay chị không được nghe. Là anh
thật ư?
Ra khỏi phòng tắm, chị hối hả chuẩn bị
bữa sáng cho cả nhà. Thực ra là chỉ cho ba mẹ con. Gille, chồng chị đang đi
công tác ở Ai Cập, con trai lớn Vincent Phú Cường đã vào đại học Y, ở nội trú
tận Bordeaux. Hiện chỉ còn chị, con trai thứ hai - Théo Phú Hùng và con gái út
- Emilie Mai Hương. Vừa làm chị vừa nghĩ tới những câu chuyện xưa, những kỷ
niệm đầu đời và mà chúng vẫn luôn ẩn mình trong một góc tâm tư chị.
Làm sao có thể quên sáng hôm ấy, dù đã
hơn hai chục năm trôi qua... Phương Liên, cô bạn đồng nghiệp ghé tai chị, khi
ấy mới ra trường vừa được tuyển vào tạp chí, nói rằng lên sếp gặp.
Mới vào làm, chỉ nghe nói mà vẫn chưa
biết mặt sếp, chị hồi hộp gõ cửa nhè nhẹ.
- Vào đi, - một giọng nói không mấy
thiện cảm vang lên.
- Chào chú ạ, chú... chú cho gọi cháu!
- Cô là Mai? Ngồi đi.
Anh chỉ hơi ngẩng lên, ngó qua chị đang
đứng len lén, hai tay thừa thãi vân vê gấu áo, rồi cúi ngay xuống bản thảo để
trước mặt. Vừa lia cây bút theo những dòng chữ mà chị đoán anh đang đọc rất
nhanh. Chị không dám ngồi mà cứ đứng chăm chú theo dõi từng chi tiết và sự
chuyển biến trên mặt anh.
Đó là một người đàn ông khá đẹp trai,
cao và hơi gầy. Những đường nét hơi khắc khổ bị khỏa lấp bởi chiếc mũi cao gắn
cân đối trên khuôn mặt hơi dài. Bờ môi dưới hơi trễ, cặp mắt dài có đuôi mà
người ta thường nói là đa tình... Mái tóc bồng bềnh, tự nhiên, nhủ xuống vầng
trán cao vuông vức...
Bỗng chị giật bắn mình.
- Viết bài thế thì có ma đọc! Bài viết
không có hồn, câu văn lãng mạn nhưng nhạt thếch, thiếu tính thực tế, câu chữ
lủng củng, bố cục lộn xộn, lại còn sai lỗi chính tả nữa... Viết báo thì phải
khác viết tản văn, cô hiểu chứ hả? Mà trong cơ quan không có chú cháu gì hết...
Chưa ai dạy cô điều này sao?...
Lúc đó, chị chỉ mong giá mà có một hố tử
thần thật to mở ngay dưới chân để chị rơi tõm xuống... Nhưng động đất đã không
xảy ra, nền nhà vẫn trơ lì một cách chắc chắn,... chỉ có một người đàn ông đang
xả vào mặt chị những câu chữ hết sức “thực tế”. Thấy chị không phản ứng, anh từ
từ ngẩng lên. Chị khi đó mặt đã đỏ như gấc, nước mắt vòng quanh... rồi bất ngờ
chạy vụt ra khỏi phòng...
Chị tốt nghiệp khoa báo chí trường Đại
học Tổng hợp Hà Nội. Thời sinh viên chị đã từng cộng tác với nhiều báo và các
bài của chị đã được đăng khá nhiều. Vậy mà hôm nay...
Chị không về phòng mà chạy ra khu vườn
cơ quan, chọn một chiếc ghế băng nằm khuất trong góc, ẩn sau một búi cây, và
bật khóc nức nở. Chưa bao giờ chị bị mắng mỏ một cách bẽ bàng nhường ấy. Tính
tự ái và bốc đồng của chị bốc lên ngùn ngụt. Đến gần trưa thì chị đã quyết
định: Làm việc dưới trướng một người cửa quyền hống hách như vậy thì chịu sao
thấu. Ông ta còn chưa biết chị là ai. Chủ đề bài viết của chị là kêu gọi tình
tương thân tương ái của bạn đọc dành cho vùng vừa bị lũ lụt. Chị đã đi thực tế
năm ngày tại nơi đó, gặp gỡ nhiều người, rồi cả đêm ngồi viết... Cảnh đồng
trắng nước trong, ánh trăng đêm bàng bạc tãi tơi bời trên những tán lá chuối
nhấp nhô giữa cánh đồng toàn nước. Những bông lúa sắp chín nặng trĩu, bơi lượn
lờ dưới làn nước sâu như loài rong biển, bà con nông dân, nước gập ngang người
để mò cắt lúa, những thân chuối đóng thành bè để chở lúa, nổi chấp chới trên
biển nước... cái chòi vịt chỉ còn nhìn thấy mái. Trẻ em thất thểu, người già
thoi thóp, ngồi đợi cứu tế... Học sinh lội bì bõm để đến trường... Vậy mà...