Giới thiệu tác phẩm
Marion, mãi mãi tuổi 13
Đây không phải là một
tác phẩm văn học mà là một sự chia sẻ những đau đớn có thực của một bà mẹ đã mất
đi đứa con mình một cách oan uổng nhất : BẠO LỰC HỌC ĐƯỜNG. Một cuốn sách
gây rúng động tâm can, nhất là ai đã từng làm cha mẹ… Những kỉ niệm đau đớn trỗi
dậy qua từng câu chữ của người mẹ trẻ. Và có lẽ những câu hỏi luôn ám ảnh các
cha mẹ có con bị bạo hành học đường rằng tại sao trong chừng ấy tháng năm mà không
có ai phát hiện hay đứng ra tố cáo chống lại vấn nạn hãi hùng mà các em đã phải
chịu đựng trong suốt nhiều tháng trời để cuối cùng đã phải phạm điều không thể
vãn hồi – tự kết thúc cuộc đời.
Mọi thứ diễn ra rất
nhanh trong độ tuổi vị thành niên vốn được gọi là «bạc bẽo», chúng khó chấp nhận
những gì không giống mình : Marion có những niềm đam mê khác ngoài những bộ
áo quần mác sịn và điện thoại đời mới nhất, em không hút thuốc lá và luôn chăm
chú trong giờ học, thế rồi một lời thóa mạ thốt ra, nhằm vào một điểm yếu nào
đó của em, rồi ngày một ngày hai, những lời thóa mạ cứ tiếp tục và nhân rộng
lên. Trước khi thực hiện điều tồi tệ nhất (treo cổ tự tử trong phòng ngủ của
chính mình), Marion đã không hề bộc lộ gì trước các thầy cô cũng như với bố mẹ,
bởi em thấy xấu hổ, bởi em không muốn bố mẹ mình thất vọng.
Cuốn sách cũng cảnh
tỉnh các bậc cha mẹ nên để mắt đến các mạng xã hội của con cái như facebook,
như điện thoại di động.