“Kiều bào với Trường Sa”: Thêm một cột mốc chủ quyền cho quần đảo Trường Sa
https://vovworld.vn/vi-VN/tap-chi-van-nghe/kieu-bao-voi-truong-sa-them-mot-cot-moc-chu-quyen-cho-quan-dao-truong-sa-979289.vohttps://vovworld.vn/vi-VN/tap-chi-van-nghe/kieu-bao-voi-truong-sa-them-mot-cot-moc-chu-quyen-cho-quan-dao-truong-sa-979289.vov
Một cuốn sách mới của dịch giả, nhà văn
Hiệu Constant vừa ra mắt có nhan đề “Kiều bào với Trường sa” do NXB Dân Trí ấn
hành. Trong lời giới thiệu cuốn sách, nhà thơ Trần Đăng Khoa nhấn mạnh: “ Cuốn
truyện ký này chỉ xoay quanh chuyến thăm quần đảo Trường Sa của bà con Việt
kiều ta ….”
“Đã rất nhiều năm nay, kiều bào ta luôn
gắn bó với Tổ quốc. Đặc biệt trong khó khăn hoạn nạn, như dịch covid, lụt bão ở
Miền Trung. Rồi biên giới Tây Nam, biên giới Phía Bắc. Và đặc biệt là Trường
Sa, Hoàng Sa. Nhiều bà con đã quyên góp tiền, giúp người dân hoạn nạn và các
chiến sĩ bớt đi rất nhiều khó khăn." “Chúng ta lại có thêm một cột mốc chủ
quyền mà nhà văn Hiệu Constant cắm cho quần đảo Trường Sa.”
Nhà văn, dịch giả Hiệu Constant trả lời
phỏng vấn phóng viên Đài Tiếng nói Việt Nam về “Kiều bào với Trường Sa”.
Nhà văn, dịch
giả Hiệu Constant trong chuyến đi Trường Sa năm 2018
|
PV: Thưa
nhà văn, dịch giả Hiệu Constant, chị có thể chia sẻ là từ ý tưởng nào để ra đời
cuốn sách Kiều bào với Trường Sa?Hiệu Constant: Thực ra từ lâu tôi đã quan tâm đến Trường Sa và gắng
tìm hiểu nhiều về quần đảo này. Kể từ gần chục năm trở về đây tại Paris có rất
nhiều các cuộc hội thảo hoặc các sự kiện liên quan đến Trường Sa. Mỗi khi có
những sự kiện như vậy, tôi cố gắng đến tham dự nhiều nhất có thể và cố gắng ghi
lại những nhận xét của mình, hoặc là cố gắng trao đổi nhiều với các diễn
giả hoặc với những người đã từng đi đến Trường Sa về chẳng hạn.
Cho đến năm 2018 khi nhận được thông tin
tôi sẽ có mặt trong danh sách đoàn đại biểu được về nước đi thăm và tặng quà
các chiến sỹ và các hộ dân tại một số đảo trên quần đảo Trường Sa, thì tôi rất
vui. Và chỉ trong lúc sắm sửa va li hành lý để về nước thì ý tưởng viết một
cuốn sách về Trường Sa mới hình thành. Khi đó thì nó chỉ lờ mờ trong đầu. Tôi
gắng mang cuốn sổ thật dày, máy ảnh có dung lượng cao để chụp thật
nhiều ảnh và tôi cũng còn mang theo cả mấy cái điện thoại để có thể phỏng vấn
nhanh một ai đó chẳng hạn khi bất chợt cần.
Thế nhưng về đến Cam Ranh tôi đã gặp gỡ
tất cả các anh chị em kiều bào trở về từ 24 quốc gia và vùng lãnh thổ. Và khi
trò chuyện với họ thì ý tưởng viết sách mới hiện lên rõ nét hơn
trong tôi. Trong suốt chuyến đi đó tôi đã gắng quan sát thật nhiều, thật
chi tiết từng nơi mà mình đã đặt chân đến đây, chụp thật nhiều ảnh, trò chuyện
với thật nhiều người, ghi nhận những sắc thái và tình cảm của họ. Bởi viết một
bài báo thì nhẹ nhàng và đơn giản hơn, nhưng mà khi viết một cuốn sách thì cần
rất nhiều yếu tố, đa dạng, đầy đủ các khía cạnh.
Vâng nếu chị hỏi về thực chất ý
tưởng viết cuốn sách, thì nó hiện lên rõ nét nhất trong tôi là ở Cam Ranh, khi
tôi gặp các anh chị em kiều bào trở về từ 24 quốc gia và vùng lãnh thổ
trên toàn thế giới.
PV: Nếu phải noí lời gửi gắm về cuốn sách để giới thiệu
với độc giả, chị sẽ chia sẻ những điều gì?
Hiệu Constant: Vâng, Trường Sa thì mênh mông lắm mà tôi cũng mới chỉ
đến được 10 hòn đảo và một nhà giàn thôi. Và hơn nữa, cuốn sách hơn 200 trang
thì không thể nói hết được. Nhưng mà tôi thú thật rằng tôi đã rất cố gắng trò
chuyện, phỏng vấn, ghi nhận những tình cảm của kiều bào dành cho những hòn đảo
mà chúng tôi đã vinh hạnh được đặt chân đến.
Nhưng trên hết, tôi gắng nêu những
đặc điểm của mỗi nơi như con người, cảnh vật, cuộc sống, hình ảnh kiêu
hùng của các chiến sĩ Hải quân Việt Nam dũng cảm, kiên trung luôn giữ vững tinh
thần để bảo vệ chủ quyền thiêng liêng của dân tộc, của đất nước. Và cả mối quan
hệ quân và dân trên những hòn đảo, trường học dành cho các cháu nhỏ có cha mẹ
là các chủ hộ dân trên đảo nữa. Những ngôi chùa như là những cột mốc tâm linh
vv..., tức là rất là khá đầy đủ. Ngoài ra tôi cũng nêu một số hoạt động của
kiều bào Pháp hướng về Trường Sa.
Dịch giả, nhà
văn Hiệu Constant trò chuyện với các y bác sĩ trên đảo Phan Vinh trong chuyến
thăm quần đảo Trường Sa do Ủy ban Nhà nước về người Việt Nam ở nước ngoài (Bộ
ngoại giao) tổ chức cho đoàn kiều bào.
|
Tóm lại là đọc cuốn sách nhỏ của tôi, ai
mà đã từng đi Trường Sa rồi thì sẽ có thể giữ lại được những kỷ niệm của
mình được đóng khung trong các con chữ. Còn ai mà chưa đến Trường Sa thì sẽ có
thể ít nhiều khám phá được vùng biển thiêng liêng này trong một cuốn
truyện ký liền mạch như vậy. Theo tôi thì, dưới góc nhìn của một nhà văn kiều
bào Pháp chắc chắn sẽ có sự khác lạ.PV: Ký ức nào về Trường Sa sâu đậm nhất trong lòng chị?
Hiệu Constant: Với những đại biểu kiều bào chúng tôi được tham gia
trong đoàn công tác số 10, thì bất cứ bất kỳ nơi nào mà chúng tôi đặt chân đến
trên quần đảo Trường Sa thì đều trở thành những ký ức sâu đậm khó phai trong
đời mình. Với cá nhân tôi, thì có lẽ hai sự kiện ghi dấu ấn nhất mà cho đến tận
bây giờ đã ba năm trôi qua mà những hình ảnh đó, những âm thanh ấy vẫn
luôn hiển hiện và văng vẳng trong đầu tôi.
Lần thứ nhất là khi đoàn làm lễ tưởng
niệm và tri ân các cán bộ chiến sỹ đã hy sinh vì biển đảo Việt Nam và nhất là 64
chiến sĩ đã hy sinh trong trận chiến Gạc Ma, phải nói là rất xúc động. Bây giờ
tôi ngồi nói chuyện với chị như thế này, nhưng mà thực ra tôi cũng vẫn đang rất
xúc động. Toàn đoàn đã tập trung trên bãi đáp trực thăng của tàu để làm lễ giữa
biển trời mênh mang. Toàn đoàn mấy trăm người im phăng phắc, không gian
thì thoang thoảng mùi hương trầm và chỉ có văng vẳng tiếng nhạc lễ
thôi. Sau đó chuẩn đô đốc Đỗ Minh Thái đọc bài tri ân đối với các chiến
sĩ. Giọng chuẩn đô đốc nghẹn ngào, còn các đại biểu thì cố kìm những tiếng
nức nở. Và sau đó là đêm mà đoàn chúng tôi rời đảo Trường Sa lớn.
Có lẽ sẽ không một đại biểu nào quên
được, những tiếng hát vang còn văng vẳng và những câu như Kiều bào
yêu Trường Sa và từ dưới vọng lên là Trường Sa yêu kiều bào, cứ lưu luyến
như thế. Những cánh tay vẫy. Và cả những giọt nước mắt trên những khuôn mặt
đang cười.
Còn tôi thì lại có một kỷ niệm cá nhân
hơn, đó là tại đảo Trường Sa đó tôi đã gặp được hai sĩ quan đồng hương Thường
Tín của mình, đó là trung tá Nguyễn Văn Trường và thiếu tá Nguyễn Bá Đoàn. Thật
vui và xúc động. Kể lại đây thì rất là dài. Nhưng tôi có kể một đoạn
trong cuốn sách của mình. Trước khi sách được xuất bản thì tôi được tin là anh
Trường đã ra quân về nghỉ hưu, còn em Đoàn thì đã về lại Cần Thơ nơi em đóng quân
trước khi được phái đi chi viện cho Trường Sa.
Xin cảm ơn nhà văn, dịch giả Hiệu
Constant về cuộc trò chuyện này.
P.Hà