Giới thiệu tác phẩm
Marion, mãi mãi tuổi 13
Đây không phải là một
tác phẩm văn học mà là một sự chia sẻ những đau đớn có thực của một bà mẹ đã mất
đi đứa con mình một cách oan uổng nhất : BẠO LỰC HỌC ĐƯỜNG. Một cuốn sách
gây rúng động tâm can, nhất là ai đã từng làm cha mẹ… Những kỉ niệm đau đớn trỗi
dậy qua từng câu chữ của người mẹ trẻ. Và có lẽ những câu hỏi luôn ám ảnh các
cha mẹ có con bị bạo hành học đường rằng tại sao trong chừng ấy tháng năm mà không
có ai phát hiện hay đứng ra tố cáo chống lại vấn nạn hãi hùng mà các em đã phải
chịu đựng trong suốt nhiều tháng trời để cuối cùng đã phải phạm điều không thể
vãn hồi – tự kết thúc cuộc đời.
Mọi thứ diễn ra rất
nhanh trong độ tuổi vị thành niên vốn được gọi là «bạc bẽo», chúng khó chấp nhận
những gì không giống mình : Marion có những niềm đam mê khác ngoài những bộ
áo quần mác sịn và điện thoại đời mới nhất, em không hút thuốc lá và luôn chăm
chú trong giờ học, thế rồi một lời thóa mạ thốt ra, nhằm vào một điểm yếu nào
đó của em, rồi ngày một ngày hai, những lời thóa mạ cứ tiếp tục và nhân rộng
lên. Trước khi thực hiện điều tồi tệ nhất (treo cổ tự tử trong phòng ngủ của
chính mình), Marion đã không hề bộc lộ gì trước các thầy cô cũng như với bố mẹ,
bởi em thấy xấu hổ, bởi em không muốn bố mẹ mình thất vọng.
Cuốn sách cũng cảnh
tỉnh các bậc cha mẹ nên để mắt đến các mạng xã hội của con cái như facebook,
như điện thoại di động.
Cuốn sách như là một
tiếng kêu đau thương của một người mẹ đi tìm câu trả lời cho hành động dại dột
của con gái mình, nhưng hình như chị vẫn chỉ đối diện với những câu trả lời khó
hiểu, những lời nói dối, những câu trả lời cho qua chuyện…
Đây là một câu chuyện
buồn, một cuốn sách gây xúc động nhưng có lẽ sẽ khiến trẻ vị thành niên cảm thấy
hứng thú đọc, bởi ít nhiều chúng thấy mình trong đó, dẫu ở trường hợp bị bạo
hành hay đi bạo hành bạn bè.
Vấn đề bạo hành học
đường không còn là chuyện riêng tư của một trường học, của một thành phố, một tỉnh
hay một quốc gia nào nữa, mà nó đã trở thành vấn nạn toàn cầu. Chắc chắn với thế
giới luôn bất ổn và bạo lực có thể ập đến từ khắp nơi, từ nhà trường, ngoài xã
hội, các trang mạng, điện thoại di dộng và thậm chí ngay ở trong gia đình…
chúng ta khó có thể thay đổi mọi thứ trong chốc lát, và lại càng không thể thay
đổi được gì nếu mong muốn thực hiện điều ấy một mình, bởi càng ngày càng xuất
hiện những đứa trẻ muốn nổi lên làm « anh chị » ngay trong lòng trường
học, khu phố…, chúng thích áp đặt những ý muốn của chúng lên những đứa trẻ khác.
Chúng ta, thay bằng dùng đủ mọi hình thức để tránh né như chuyển trường, như
chuyển nhà, kèm cặp con cái… hoặc trách cứ nhà trường hay một tầng lớp nào đó
trong xã hội thì hãy cùng nhau chung tay để đẩy lùi vấn nạn này, bởi những vấn
nạn này thường xảy ra khi chúng ta – những người lớn vắng mặt. Chuyện xảy ra
trong hành lang lớp học, trong sân trường thậm chí là trong nhà vệ sinh…
Những
cuốn sách về chủ đề bạo hành học đường này cần được phổ biến rộng rãi đến các
em học sinh, các trẻ vị thành niên và cả các bậc cha mẹ, để cho các em thấy được
sự đau đớn đến nhường nào khi một người bạn của chúng đã phải tự tử để thoát khỏi
những quấy rối do chính các chúng bạn gây ra tại trường học.
Tác phẩm
khi ra đời đã gây được tiếng vang lớn tại Pháp, và đã nhiều tuần năm trong danh
sách bán chạy nhất. Sách hiện giờ đã bán bản quyền cho nhiều nước, trong đó có
Ba Lan, Bồ Đào Nha, Nga và Hàn Quốc…
Cuốn
sách cũng đã được chuyển thể thành phim, do nữ diễn viên Julie Gayet (đương kim
Đệ nhất Girl French - bạn gái của đương kim Tổng Thống Pháp) thủ vai chính. Bộ
phim đã được khán giả Pháp đánh giá cao và đã được đề cử các giải Lauriers de la Radio et la Télévision trong dịp
đầu tháng Hai 2017 vừa qua.
Chúng tôi trân trọng giới thiệu
Paris 14/02/2017
Hiệu Constant
Sách
nguyên bản : Marion, 13 ans pour toujours
Tác giả :
Nora Fraise
Nhà xuất
bản : Calmann-lévy
Năm xuất
bản : 2015
Số
trang : 192
Khổ
sách : 21 X 14
Một số
đoạn trích
Trang 7
Gửi
Marion
Marion,
con gái yêu của mẹ, con đã tự vẫn ở tuổi 13, vào ngày 13 tháng Hai năm 2013 bằng
cách tự treo cổ mình bằng chiếc khăn quàng cổ, ngay trong phòng ngủ. Bên dưới
giường ngủ, người ta cũng đã tìm thấy chiếc điện thoại di động của con, được buộc
vào một đầu sợi dây, cũng bị treo lơ lửng để về mặt biểu tượng mà nói, ngắt đứt
mọi lời nói của những kẻ đã từng tra tấn con ở trường học bằng những lời thóa mạ
và đe dọa. Mẹ viết cuốn sách này để nhớ đến con, để nói lên nỗi buồn xa vắng
bâng khuâng của mẹ về một khoảng tương lai mà mẹ con chúng mình sẽ không còn chung
sống và chia sẻ với nhau nữa.
Mẹ viết
cuốn sách này để từ cái chết của con, mỗi người đều rút ra những bài học. Để
các bậc cha mẹ tránh cho các con họ khỏi phải trở thành những nạn nhân, giống
như con, hoặc những tên đao phủ, giống như những đứa đã khiến con lạc hướng. Để
cho các cấp chính quyền học đường nỗ lực cẩn trọng hơn nữa, nỗ lực lắng nghe và
có thiện chí hơn nữa đối với trẻ em khi chúng bị chịu đau đớn.
Mẹ viết
cuốn sách này để người ta coi việc quấy
rối học đường là một việc quan trọng, cần phải lưu tâm.
Mẹ viết
cuốn sách này để không còn đứa trẻ nào muốn treo cổ cái điện thoại, lẫn việc
làm gián đoạn cuộc đời của nó nữa.
Trang
82 83 84
Tất cả
diễn ra như thể những điểm tổng kết tốt đã chắp cánh cho con vậy. Theo những gì
mà mẹ đã phát hiện khi xem tài khoản Facebook của con, con đã mở xem ngày mùng
7 tháng Mười Hai, ngày nhận bảng tổng kết điểm học kì. Mẹ hình dung con đã tự
nhủ : «Mẹ sẽ tự hào về mình, bố thì hài lòng, và mình sẽ tiến tới, mình
làm như những đứa khác, mình sẽ thử xem.» Có thể có những ngưỡng trong cuộc đời
mà ta muốn băng qua. Mẹ đã thấy, trong những cuộc trao qua đổi lại trên
Facebook rằng có đứa dèm pha cơ thể của con. Chúng nói rằng con chẳng có ngực
gì cả, và chúng sẽ đi xem những gì chúng sẽ xem trong phòng thay quần áo ở trường
học, khi con có giờ học môn thể dục.
Con đã
quay lại học môn giáo dục thân thể vào tháng Giêng. Con lẽ ra nên mặc sẵn quần
áo thể thao khi đến lớp. Nhưng con lại quá điệu đàng để không thể mặc quần áo
thể thao suốt cả ngày được. Vậy nên con buộc phải thay trang phục trong phòng
thay quần áo.
Chính vào tháng
Giêng mà có chuyện gì không ổn đã xảy ra. Những lời giễu cợt đã trở nên khó chịu
đựng. Vào tháng Mười Hai, mẹ hình dung rằng con rất thích thú với Facebook. Con
trò chuyện vui vẻ cùng bạn bè, con khám phá một thế giới mới mẻ. Nhưng màn báo
động đầu tiên đã kịp xuất hiện, khi một đứa con trai và một đứa con gái bị đuổi
học và rời khỏi trường. Một nữ bạn thân của con đã viết cho con bé ấy :
« Bọn tớ sẽ rất nhớ bạn. » Và con,
Marion, con đã đùa vui mà viết một câu : «« De la minute brune à la minute
blonde », một
trò chơi joke giữa đám con gái với nhau. Một đứa con trai lúc ấy liền nhảy vào
bình luận và ném vào con một câu thật tục tĩu : « Nói lắm thì mày
cũng chỉ là một con phò thôi. »
Khi ấy mẹ đã thấy
con rời khỏi trạng thái Facebook, con đã chuyển về hệ « Tin nhắn cá
nhân » và con đã viết cho đứa con trai kia : « Tại sao cậu lại
nói tớ là con phò vậy, tớ đã làm gì cậu hả ? Cậu có nghiêm túc không vậy ? »
Kể từ lúc đó, câu ấy
đã trở thành một cậu điệp trên môi con (câu cửa miệng của con). Mỗi lần con bị
chửi hoặc bị hạ nhục, con đều phản ứng với câu nói đầy lo lắng và sửng người :
« Cậu có nghiêm túc không vậy ?».
Đứa con trai đã nói
con là « con phò » hôm đó đã đáp lại « Chỉ là đùa để cười thôi
mà.» Những điều đó đã không khiến con cười. Con đã đáp trả : « Uầy,
những cậu đừng có nói tớ là phò như thế nhé. »
Khi ấy là giữa tháng
Mười Hai. Thế rồi con ít kể về lớp học, chuyện đã yên ắng đi một phần. Con đi
chơi cùng Romain, các con đã quấn quít nhau được một thời gian rồi. Các con đã
trò chuyện qua lại với nhau khá nhiều trong kì nghỉ Noel. Và ngày mùng 2 tháng
Giêng, mẹ đã lái xe đưa con đến buổi hẹn hò chính thức đầu tiên với cậu ấy ở
nhà hàng Mac Do. Con và Romain đã ở bên nhau hai hoặc ba giờ. Khi về nhà con đã
rất hoan hỉ. Con đã kể cho mẹ nghe rằng Chloé, một người được cho là bạn của
con không thích con đi chơi với Romain. Bạn ấy đã ra một kiểu như tối hậu
thư : «cậu ta hay là tớ ». Mẹ nhớ là con đã tập trung vào người bạn
trai của mình. Và đấy, con cứ như được chắp cánh bay lên, điểm số của con rất
cao, con đi chơi cùng với bạn trai của con. Sự ghen tuông ganh ghét nơi một số
bạn gái con đã phình to. Lần này thì không còn là những học sinh bị đuổi khỏi
trường nhảy vào ném đá nữa. Không phải là những người mà con đặc biệt không ưa
nữa. Không, lần này là những đứa bạn thân, các bạn trai và bạn gái thuộc nhóm
thân thiết của con, chúng công kích con. Mẹ nghĩ rằng chính điều đó đã khiến con
bị xáo trộn. Qua những tin nhắn mẹ đã đọc được trên Facebook, sự tấn công đến từ
mọi phía, nhưng mẹ hình dung luồng không khí ngột ngạt khủng khiếp, cảm giác bất
an nơi con, sự lo âu sầu muộn dần dần bao bọc lấy con…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét