Thứ Hai, 6 tháng 2, 2017

Nhật kí Aurore Tập I : Chả bao giờ hài lòng

Nhật kí Aurore
Tập I :  Chả bao giờ hài lòng

 (Xuất bản năm 2006 (180 trang)



Tập đầu tiên này giới thiệu nhân vật Aurore. Dưới dạng nhật kí, cô bé phác họa thế giới quanh mình bằng những câu chữ nổi loạn và hừng hực. Cuộc sống của trẻ vị thành niên không hề đơn giản chút nào và cô bé đã chứng minh cho chúng ta thấy. Ở nhà thì cũng như ở trường, không phải lúc nào cũng như ta muốn.
Một mặt người ta dành đặc quyền cho cô em gái, đứa luôn dành kết quả giỏi giang ở lớp, mặt khác người ta lại khiển trách cô chị, ở tuổi 18, đã bắt đầu có những ham thích của người lớn, Aurore bị kẹt ở giữa với kết quả học đường tầm tầm, tuy nhiên cô bé cố gắng gầy dựng thế giới của riêng mình với những ước mơ, thất vọng và những lời chất vấn. Với Lola và Samira, Aurore khám phá tình bạn, còn với Marceau thì cô bắt đầu phát hiện trái tim đập rộn ràng trước tình bạn khác giới. Nói gì thì nói, đời sống của Aurore luôn đầy ứ những í tưởng và ước mơ…
Đoạn trích :

Mùng 1 tháng Mười, trước bữa tối
Tất cả các vị thần giữ của trên hành tinh này đều đang ngồi đếm tiền mà họ có được. Nhà ảo thuật tài ba nhất từ xưa đến nay sẽ tạt qua nhân chuyến quyên tiền hàng năm. Tôi đã đề cử Harry Potter, cái gã biến được giấy lộn thành vàng khối đó. Sophie-Nữ-Nhân-Hoàn-Hảo, hay còn được gọi là Em-Gái-Út-Bạc-Bẽo, đang chuẩn bị rộn ràng để làm lễ ca tụng. Nó sẽ là đứa đầu tiên mua sách. Đứa đầu tiên đọc. Đứa đầu tiên nói rằng cuốn này còn hay và thú vị hơn cuốn năm ngoái. Tiếc là nó chỉ vừa lên lớp Sáu, nên không đủ vốn từ vựng để đọc ngay bằng tiếng Anh. Không sao đâu Sophie ơi, sẽ là khai giảng năm sau thôi. Và sẽ còn hay hơn cuốn năm nay cho mà xem. Tôi hả, thẳng thắn mà nói, chắc phải trả thêm tiền để tôi đứng xếp hàng chỉ để mua một cuốn sách. Nhất là cuốn sách mà tất cả mọi người đều đã đọc rồi. Tôi tự hỏi liệu em gái tôi thích cái gì hơn : đứng xếp hàng hay đọc cuốn sách. Tôi nghĩ chắc là đứng xếp hàng. Nếu nó thích đọc, thì ta hẳn sẽ thấy thứ gì đó khác hơn là những cuốn Titeuf trên giá sách của nó. Khoảng thời gian mà mọi người tiêu tốn để đọc sách ấy mà, riêng chuyện ấy đã đủ giết chết tôi rồi. Đó là kiểu suy nghĩ tôi thường có khi vào giờ toán. Tôi phải để cái đầu tôi bận rộn đôi chút nếu tôi không muốn phát điên. Tóm lại, vấn đề được đặt cho tôi giữa hai phương trình, vấn đề duy nhất, thực chất và có một không hai nhất : tại sao tôi lại làm mủn cuộc đời mình để đọc trong khi tôi có thể viết chứ ?
Chính thế, tôi có một cuốn vở đang sắp bị mốc đến nơi. Một món quà ai đó tặng từ đời tám hoánh vào sinh nhật khi tôi 12 tuổi. Một món quà tặng khủng khiếp đích thực : một trang bìa rộng bằng các-tông cứng, hàng triệu trang trắng tinh và câu NHẬT KÍ CỦA TÔI ghi rõ ràng trên đó, chỉ để biến thứ đó thành công khai trên toàn thế giới thôi. Hết sức riêng tư đến nỗi hai trang bìa được đóng bằng một ổ khóa đến nực cười và một chiếc chìa khóa vàng rực, dạng đồ vật khiêu khích và gợi ham muốn chết người được đọc trộm ấy mà. « Mi sẽ viết nhật kí và đó sẽ là sự khởi đầu cho một cuộc sống mới », đấy là điều tôi đã tự nhủ khi cuối giờ đã điểm. Tôi đã thôi nghĩ ngợi. Trực tiếp luôn. Tôi vớ hết đồ đạc của mình và lao thẳng ra cửa. Thực tế mà nói thì bởi do tôi được sinh ra là người của hành động.

Bìa 4
Ngày 12 tháng hai. Người ta có thể  hủy hoại đời mình trong chưa đầy mười giây đồng hồ. Tôi biết điều đó mà. Tôi vừa mới làm đây thôi. Ngay đây này, cách đây vài khắc. Tôi về đến cửa ra vào chung cư, một chiếc bánh mì dài khiêm tốn trong tay này và vài xu còm trong tay kia khi chàng Tuyệt-Vời-Không-Tên bất thình lình ló ra ngay trước mặt tôi. Hết sức bất ngờ nhé. Cùng lắm là năm xăng ti mét (hắn đang đi ra còn tôi thì chuẩn bị tiến vào, thiếu tí nữa thì cả hai vỡ tung sọ, trán cộc trán). Hắn bình thản đặt lên tôi cặp mắt tuyệt hảo của hắn. Tôi tức thì cụp ngay mắt mình xuống, có thể nói rằng gần như tôi quẳng chúng xuống dưới lòng đất, sâu hoắm, giữa đường ống cống và những đường dẫn gaz. Giọng nói thân thiện của hắn vang trong không gian buổi tối :
- Ô ! Aurore à ! Bạn khỏe chứ ? – Tôi cứ đứng há hốc miệng trong chừng hai triệu giây đồng hồ, trước khi quyết định và hét toáng vào mặt hắn :
- Vầng ! Khỉ ạ !


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét