Nhật kí Aurrore
Tập II : Liên tục cáu giận
(xuất bản 2007 - 180 trang)
Trong tập II này,
Aurore kể cho chúng ta nghe kì nghỉ của cô tại nhà ông bà, với một bà nội say
mê, ngưỡng mộ Dalai-Lama và một ông nội điếc lòi. Trong thời gian đó thì có những
cua học toán đặc biệt của cô Ancelin, những câu chuyện yêu đương của Lola, những
kì nghỉ với Samira và em trai bạn ấy là Areski ; cả cuộc tình bị phê phán
của chị gái với anh Vladouch, kẻ bắt cá đến mấy tay vậy. Thời gian trôi vùn vụt,
Aurore chả mấy chốc đã trở thành học sinh trung học.
Đoạn trích
Mùng 2
tháng Mười
Chẳng có
gì hết
Mùng 3
tháng Mười
Chẳng có
gì
Mùng 4 tháng Mười
Chẳng có gì hết. Tôi giả thiết rằng đó là ngày sinh nhật của ai đó.
Nhưng của ai mới được chứ ? Người nào mà không có bạn bè thì chẳng ảnh
hưởng gì mấy bởi những ngày sinh nhật.
Mùng 5 tháng Mười
- Đừng có mặt mày ủ rũ
thế nữa đi, - mẹ tôi nói. Con khiến mẹ mệt mỏi lắm rồi đấy.
– Con đâu có ủ rũ. Đâu
phải là lỗi của con nếu như chúng ta chẳng có gì để nói với nhau.
Mẹ tiếp tục vân vê cây
xà-lách của mẹ trong két rau. Trong lúc chờ đợi để mẹ có thể chuyển qua vầy vò
cây laitue trong nước lạnh giá, đáng
ngạc nhiên thật. Đôi lúc tôi tự hỏi các bậc cha mẹ thực sự hi vọng điều gì. Một
cuộc trò chuyện về rau quả à ?
- Chính con là người đề
nghị đi đến nhà ông bà nhé, mẹ nhắc lại cho con biết đó.
- Nói thì dễ ợt à. Cả nhà
đều hài lòng khi tống khứ được con đi mà.
Mẹ nhấc bổng một chiếc
lá to tướng đang chấp chới trong bồn nước và vừa khua qua khua lại ngay trước
mũi tôi vừa kêu tướng lên.
- Con suốt ngày chỉ
càu cạu lầu bầu ! Mẹ không sao chịu nổi nữa ! Đi khỏi đi !
- A không chứ hả !
Mẹ không thể tống con ra cửa được ! Con vẫn còn đang ở đây, nhà của con
trong ba ngày nữa nhé.
Lá rau xà-lách laitue bay ngay lên người tôi. Đằng sau
nó, đôi bàn tay đỏ lừ của mẹ, và sau nữa là khuôn mặt tức giận của mẹ cũng đỏ lừ
không kém. Nước bắn tung tóe khắp nơi, tôi chỉ kịp nhảy nhanh lại phía sau.
- Ô ê, con phản đối đấy
nhé, là cuộc nội chiến hay sao hả ?
Chiếc lá xà-lách đậu
chính giữa mặt tôi.
Chuyện xảy ra cực kì dữ
dội đến nỗi mà tôi ra khỏi bếp. Phải thế thôi. Làm sao mà ta biết trước được mọi
thứ có thể diễn biến tồi đến độ nào. Mọi chuyện bắt đầu bằng một chiếc lá ra
xà-lách và có khi kết thúc bằng một tràng rốc-két cũng nên. Khi khép cánh cửa lại,
tôi nghe thấy tiếng mẹ tôi cười phá lên một mình. Người đàn bà này quả là một mối
hiểm nguy hiểm cho xã hội. Bỗng dưng tôi thấy sợ khi để chị và em gái ở lại một
mình với bà ấy.
Ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra với họ khi tôi rời
khỏi chốn địa ngục này chứ ?
Bìa 4
«Tớ đã chưa bao
giờ từng nghe cái gì tồi đến chừng ấy, buồn chán chừng ấy và hủy hoại tinh thần
đến chừng ấy như những gì cậu chơi với ban nhạc của cậu ». Hắn vừa lăn uỵch
xuống đất. Hắn lăn lộn trên cát trong lúc hai tay ôm bụng. Đó là chiến binh
Rayan đấy. Có thể hắn sẽ tỏi trên bãi biển. Tôi sẽ đá cho hắn một cú để rút ngắn
khoảng thời gian đau đớn của hắn. Đáng buồn là tôi bị chen ngang bởi Samira và
Hélène đang tiến gần về phía chúng tôi với dáng vẻ hơi ganh tỵ - Các người đang
nói về cái gì thế ? – Samira hỏi. Các người có vẻ khoái trí quá. Hắn nhổm
dậy, hắn lau mắt và chỉ tay vào tôi. – Là nữ nhân này đó, bạn ấy không ngừng tấn
công tôi, bạn ấy thú vị thật đấy. Vâng. Thì tôi vừa kết bạn với một cậu chàng
thích khoái cảm đau. Hắn nhìn tôi với cặp mắt mê ly. Hắn say mê tôi, điều đó
thì rõ rồi. »
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét