Cuộc đời giữa đôi bờ : dịch giả Trần Thiện Đạo –
Đôi điều tôi biết
Bài đăng trên tạp chí Tinh hoa Việt số 65, ra ngày 10/12/2017
Ngày mùng 4
tháng 12 vừa qua, bạn bè thân hữu và bà con ở Paris và vùng phụ cận tụ tập tại
đài hóa thân hoàn vũ Val-de-Bièvre thuộc thành phố Arceuil, ngoại ô Paris để tiễn
đưa thầy giáo, dịch giả Trần Thiện Đạo trong chuyến viễn du về miền thế giới
người hiền. Ông ra đi bình yên trong giấc ngủ vào ngày 25 tháng 11 năm 2017 tại
nhà riêng ở Paris, hưởng dương 84 tuổi.
Tang lễ diễn ra
trang trọng với sự có mặt của người thân: bà quả phụ Claudette Trần và gia đình
con trai của bác. Lúc tưởng niệm, trong nền nhạc nhẹ nhàng du dương của những ca khúc nổi tiếng
của Việt Nam thì bao nhiêu hình ảnh và những kỷ niệm về bác bỗng ào ạt ùa về
trong tôi.
Bác Trần Thiện Đạo
sinh năm 1933 ở Sài Gòn, sang Pháp du học năm 1949, sau khi tốt nghiệp, muốn về
nước nhưng chính phủ (Ngô Đình Diệm) thời đó đã không chấp nhận bởi họ cho bác
là « cộng sản » và do vậy bác đã bị buộc phải ở lại lập nghiệp và
sinh sống tại Pháp cho đến tận khi qua đời. Và bác đã chia sẻ điều này với cô
Thụy Khuê thuộc đài RFI và tâm sự rằng chuyện đó đã một phần khiến bác quyết định
dịch tác phẩm Sa Đọa (La Chute) của
Albert Camus ra tiếng Việt : «Ðể
gián tiếp đối đáp lại quyết định độc đoán và ngu xuẩn đó, ngu xuẩn ở chỗ một mực
cứ xem ai không ủng hộ mình là thù, là địch, tôi bèn ra công phiên dịch truyện
kể La Chute, trình bày một nhân vật mập mờ không rõ nét biểu hiện cho con người
của thời đại chúng ta. Một con người hoàn toàn khác hẳn với con người đơn
phương một chiều do chủ nghĩa nhị nguyên tạo ra với một bên là cái Ác, một bên
là cái Thiện, một bên là Thù, một bên là Bạn, dẫn tới bao nhiêu tội ác tầy đình
qua những vụ án giả tạo.»
Tôi biết bác
trong một lần tình cờ vào những năm 2000 khi ba mẹ con tôi về thăm Hà Nội. Có lẽ
bác đã ấn tượng việc hai con của tôi khi ấy còn nhỏ nhưng nói tiếng Việt rất
khá và đã được các cô chú phóng viên của đài truyền hình VTV4 thời ấy phỏng vấn,
bởi như bác nói thì con trai của bác, cũng sinh tại Pháp nhưng đã không nói được
thứ tiếng này, và bác đã khuyến khích tôi nên tiếp tục kiên trì dạy và nói với
con bằng tiếng Việt, và đó là điều tôi đã làm.
Thú thật rằng chỉ
mãi sau đó tôi mới khám phá bác là một dịch giả kỳ cựu và một cây viết nổi tiếng
của Sài Gòn trước năm 1975. Và thật trùng hợp, sau này tôi đã theo nghiệp dịch
và viết, gọi bác là thày thì không đúng lắm, nhưng bác đã cho tôi một số lời
khuyên hữu ích trong nghề dịch và chính bác là một trong những người đầu tiên
khuyến khích tôi sáng tác, tức viết tiểu thuyết. Bác đã tâm đắc với tác phẩm tiểu
thuyết đầu tay của tôi, cuốn Côn Trùng, do nhà xuất bản Phụ Nữ ấn hành năm
2008.
Do cùng ở Paris,
và nhà chúng tôi không quá xa nhau, nên tôi có nhiều dịp đến thăm và trò chuyện
hàn huyên với bác. Chính bác cũng là người đã giảng giải cho tôi hiểu thêm về đời
sống của người dân bản xứ nơi đây… Bác rất có khiếu kể chuyện, và những lúc như
vậy tôi thấy bác thật hài hước. Bác có kiểu nói chuyện dí dỏm, biến những điều
nghiêm trọng trở nên nhẹ nhàng hơn và khiến ta dễ nhập tâm. Nói chuyện với bác,
tôi thấy rõ hai con người, hai tính cách khác nhau. Đôi lúc tôi thấy nơi bác
mang hình ảnh đậm nét của một ông già Nam bộ, tức rất phóng khoáng, hóm hỉnh và
dễ gần, lúc khác lại bộc lộ rõ phấm cách của một người mang văn hóa Tây
phương : ưa thích sự đúng giờ, và sẵn sàng hủy buổi làm việc chỉ vì đối
tác đến chậm mà không gọi điện thông báo trước!
Với công việc viết
và dịch, bác là một người hết sức nghiêm túc, thậm chí rất nghiêm khắc và có
trách nhiệm. Bác không chấp nhận cách làm việc cẩu thả. Bác đã thường nói với
tôi rằng dễ dàng chấp nhận bị mắng là ngu chứ khó chấp nhận bị mắng là cẩu thả
bởi « ngu » có nghĩa là trình độ mình chưa tới, cần phải học hỏi và
trau dồi thêm, còn «cẩu thả», đó là trình độ mình đã có nhưng làm việc chưa đến
nơi đến chốn. Những bài phê bình của bác thường rất sắc sảo, tôi ví chúng như
những liều thuốc đắng cực kỳ hữu hiệu với những ai có ý thức cầu thị, cầu tiến
và muốn tự hoàn thiện, nhưng điều đó cũng thường khiến một số người bị phê bình
phật lòng ! Với tôi, hồi đó có lẽ bác đã «nhẹ tay» hơn, nhưng ít nhiều chỉ
cho tôi thấy những lỗ hổng cần khắc phục trong kiến thức của mình, và tôi đã rất
cám ơn bác vì điều đó !
Là một kiều bào
rất yêu quê hương, bằng chứng là những năm cuối đời, bác rất hay về Việt Nam,
thăm thú đó đây khắp đất nước, gặp gỡ và giao lưu với nhiều người. Và đã khá
nhiều lần, không hẹn mà gặp, tôi đã đi cùng chuyến bay với bác về Hà Nội. Tôi
thường đùa trêu là bác như chim nhạn đi tránh rét châu Âu, bởi đúng là bác thường
về Việt Nam từ tháng 11 dương lịch và đến tháng Ba năm sau thì quay về Pháp.
Chính vì thế mà nhiều bạn bè yêu mến còn đặt cho bác biệt danh «Việt kiều yêu Tết!»
Nhưng không phải vì thế mà bác không phê phán những tật xấu của người Việt khi
ra nước ngoài, bác nói với tôi : « họ
cứ khạc nhổ bừa bãi, đi lại huênh hoang, nói to nơi công cộng… ấy nhưng khi ta
góp ý thì họ lại phật ý!», vâng thưa bác, điều này thì cháu hoàn toàn đồng
ý với bác !
Bác là một người
kỹ tính trong công việc dịch thuật, trả lời phỏng vấn đài RFI, có một giai thoại
khá thú vị, bác nêu một ví dụ điển hình trong phương cách làm việc của
mình : « Trong cuốn Sa Đọa có một
trang miêu tả cảnh trí vừa nhợt nhạt vừa sinh động của vòm trời vào buổi chiều
hôm ở bờ biển Hòa Lan. Ðể thực hiện một cách chánh xác trang dịch, tôi đã đích
thân đến tận nơi, vào đúng thời gian chỉ định, quan sát và cảm thông vòm trời
đó, rồi mới bắt tay vào việc, chuyển ngữ sao cho phù hạp… ». Bác cũng
cho rằng « nghệ thuật dịch văn vốn
là một con đường có bản chất vô cùng gập ghềnh khó bước, lắm sình lầy, nhiều cạm
bẫy và đầy gai góc. Chỉ cần thiếu một chút vốn liếng ngoại ngữ và quốc ngữ, có
một trình độ văn hóa tổng quát nghèo nàn, với một tinh thần thận trọng đáng ngờ,
cộng thêm một thứ thái độ miệt thị độc giả và khinh rẻ giới phê bình, thì cứ y
như là dịch giả phải sa lầy, mắc bẫy, sướt mình.» Bác cho rằng nếu mỗi
người cầm bút, mỗi nhà phê bình tự nhận về mình chút trách nhiệm, không thờ ơ,
bình phẩm một cách đứng đắn, nghiêm túc, chính xác, thì chúng ta sẽ tránh được
nhiều những thảm họa trong văn học. Quả vậy, trong những năm gần đây, Việt Nam
chúng ta vẫn rất thiếu những bài phê bình đúng đắn chuyên nghiệp, việc phê bình
phần nhiều vẫn theo cảm tính và đôi lúc chưa thực sự tiết chế, thiếu chừng mực.
Người phê bình thường bị cảm tính cuốn đi, khen thì hết mực, chê cũng hết mình…Với
những người mới bước vào nghiệp cầm bút, bác Đạo cũng nhắn gửi rằng «Hãy trung thực và hết lòng, nhưng đừng ảo vọng
về mình”… Tôi có được biết một số tác phẩm do bác Trần Thiện Đạo giới thiệu
và dịch sang tiếng Việt:
Cậu Hoàng
Con (Le petit prince) của Antoine de Saint-Exupéry (NXB Khai Trí, 1966)
Giao Cảm (Noces)
của Albert Camus (Nxb Giao Điểm, 1964)
Bề Trái Và Bề Mặt (L’envers
et l’endroit) của Albert Camus (Nxb Giao Điểm, 1967)
Sa Ðọa (La
chute) của Albert Camus ((Nxb Giao Điểm, 1972)
Kín Cửa (Huis
Clos) của Jean-Paul Sartre (NXB Giao Điểm, 1965)
Phấn Ðấu Cho Một Nền Tiểu Thuyết Mới (Pour
un nouveau roman) của Alain Robbe-Grillet
Im Lặng Của Biển Cả (Le silence de la
mer) của Vercors Zadig của Voltaire
Ao Quỷ (La
mare au diable) của George Sand.
Và tác phẩm Từ chủ nghĩa hiện sinh tới thuyết cấu trúc
do NXB Văn học ấn hành năm 2001và Công ty Bách Việt liên kết với NXB Trí thức
tái bản năm 2008, là tập hợp những
bài báo mà tác giả Trần Thiện Đạo đã viết hoặc đã dịch, và đã được in trên các
tập san Văn và Tân văn trong khoảng thời gian từ 1965 đến 1970 tại Sài Gòn.
Vậy là bác đã ra
đi, và có lẽ trong lòng vẫn còn nhiều trăn trở, mà theo bác, những thứ ấy còn rất
bất cập trong văn học dịch nói riêng và nền văn chương của Việt Nam nói chung.
Nhưng không sao, bác cứ thanh thản ra đi, việc đâu còn đó, sẽ dần dần được giải
quyết !
Sinh ra và lớn lên ở Việt Nam, trưởng thành và
lập nghiệp trên đất Pháp, thông hiểu sâu sắc hai nền văn hóa, trau dồi kiến thức
trong cả hai thứ ngôn ngữ, yêu nước Pháp nhưng lòng đau đáu nhớ về Việt Nam, Trần
Thiện Đạo - một cuộc đời giữa đôi bờ, như Gilles - con trai của bác đã nói
trong lễ tang, - một cuộc đời đảy đưa giữa hai dòng: sông Mê-Kông và sông
Seine !
Còn tôi, qua những
lần tiếp xúc và trò chuyện trực tiếp với bác, tôi nhận thấy trong phong cách ứng
xử của bác nổi bật trên hết là sự thông minh tinh tế hào hoa và lịch thiệp, và
theo tôi, những phẩm chất ấy như là một thứ tinh túy được gạn lọc từ hai nền
văn hóa Đông - Tây mà bác ngưỡng mộ và đã đằm cả cuộc đời mình vào trong đó!
Vĩnh biệt bác -
người con của đôi bờ !
Paris 05/12/2017
Hiệu Constant
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét