Đọc tiểu thuyết “À BIENTÔT…HẸN GẶP LẠI! ” của Hiệu
Constant
Cuộc đối thoại khá đặc biệt giữa
cựu Đại sứ người Pháp, Jean-Claude Lacour với Hoài Thu, phóng viên Việt Nam tại
Hội thảo Quốc tế tại Paris, đã chứng tỏ sự bình đẳng về nhân cách, bình đẳng về
địa vị xã hội, bình đẳng về tuổi tác và bình đẳng dân tộc giữa các quốc gia. Cuộc
Hội thảo có chủ đề “Mối quan hệ Việt Nam - Pháp và Châu Âu kể từ 1954”, đã tạo
cơ hội cho nhân vật vốn dĩ xa cách về địa lý, về văn hóa, với sự cảm thông,
chia sẻ sau những biến cố của cuộc sống. Từ những chuyện chung tới những chuyện
riêng tư đã khiến nhân vật Jean-Claude và Hoài Thu có mối đồng cảm sâu đậm,
tinh tế. Mối đồng cảm càng trở nên sâu sắc mỗi khi hai người gặp gỡ nhau! Phải
chăng đó là tình yêu không biên giới? Tình yêu vượt qua tuổi tác? Tình yêu phi
đẳng cấp? Đấy cũng là điều tác giả Hiệu Constant gửi gắm.
Mối liên hệ tự nhiên giữa Hoài Thu
và Jean-Claude vừa cảm tính, vừa lí tính. Đó là sự linh cảm hiếm có. Họ gặp
nhau trong hội thảo, nhưng cũng đã từng gặp nhau thoáng qua từ trước đó ở Hà
Nội. Khi ấy Jean-Claude đã là Đại sứ ở Việt Nam, còn Hoài Thu mới chỉ là cô bé
vừa qua trận lụt khủng khiếp, theo dân làng đến nhận cứu trợ. Món quà nhỏ và
dòng chữ À BIENTÔT… đã ghi dấu ấn mạnh mẽ trong tâm trí cô bé gái. Hẹn gặp lại!
có phải là tiếng nói của định mệnh? Chính cái ngày đáng nhớ đó, lại là ngày
sinh nhật của Hoài Thu.
Hoài Thu lớn lên, gắng gỏi học hành
và nuôi hi vọng. Chính câu nói của Jean-Claude “Sois sage, travaille bien à
l’école et à bientôt!”đã thành động lực để Hoài Thu phấn đấu không ngừng. Sau này
Hoài Thu tốt nghiệp đại học và trở thành phóng viên của một tờ báo trong nước.
Ý chí và nghị lực đã là chiếc cầu nối để Hoài Thu bước tới những chân trời. Còn
Jean-Claude sau khi hết nhiệm kỳ đại sứ ở Việt Nam, đã đi làm Đại sứ ở nhiều
quốc gia khác nhau, nhưng hình ảnh Việt Nam vẫn khắc sâu vào tâm khảm anh. Ở đó
hấp dẫn bởi cảnh sắc thiên nhiên Việt Nam đẹp hay bởi tâm hồn cao cả của người
dân đất Việt, đã từng chiến thắng những thử thách nghiệt ngã của thời quá khứ?
Theo tâm sự của Jean-Claude, Hoài
Thu càng thấu hiểu cuộc sống và sự thăng tiến của chàng trai Pháp không dễ dàng
chút nào. Jean-Claude đã có tuổi thơ khá buồn vì cha mẹ không hòa hợp. Cuộc
sống xô đẩy, buộc Jean-Claude phải vượt lên, làm chủ vận mệnh của mình. Còn
Hoài Thu, số phận đẩy vào hoàn cảnh vô cùng bi thương. Từng là đứa con bị bỏ
rơi. Cha mẹ không còn, nhưng bù lại Hoài Thu có cha mẹ nuôi tuy nghèo nhưng vô
cùng nhân ái. Số mệnh đã cướp đi những người thân yêu ruột thịt, nhưng tình cảm
sâu xa họ để lại là vô giá. Đấy là tất cả những gì Hoài Thu được bù đắp, như
một thứ tài sản đặc biệt trên suốt chặng đường đời Hoài Thu trải qua.
Cuộc sống gian nan đã cắt nghĩa sự
phấn đấu vươn tới thành đạt của mỗi người. Jean-Claude ngày càng chững chạc
trong vai trò ngoại giao, có mặt ở nhiều quốc gia có các phong tục tập quán
khác nhau, thì Hoài Thu là phóng viên báo chí vững vàng, đã từng có mặt ở nhiều
nơi nóng bỏng các sự kiện thời sự, với những bài báo kịp thời với nội dung sắc
sảo và chuẩn xác.
Qua câu chuyện tự sự của Jean-Claude
và Hoài Thu, người đọc rõ thêm được hoàn cảnh của mỗi người. “Đôi lúc anh cũng nhớ quay quắt, nhưng quê
anh giờ chả còn ai. Chỉ còn nghĩa địa, nơi có những nấm mộ đang yên nghỉ... Đến
đó chỉ khuấy động lại những kỷ niệm buồn...”. Đó chính là nỗi niềm sâu kín
của Jean-Claude. Đối với Hoài Thu, xuất thân từ làng quê: “Gia cảnh điêu đứng. Bố nó là thợ hồ, đi đây đó làm việc suốt năm để lấy
tiền đóng học cho anh em nó. Mẹ làm ruộng. Ngoài số ruộng được chia, mẹ còn
nhận thêm một số suất đất của những người trong làng đã đi làm ăn ở Hà Nội...”. Trích dẫn những trang viết này để
thấy rằng Jean-Claude và Hoài Thu đều từ lớp người bần cùng, dù dưới những góc
độ khác nhau, bươn trải lo toan, từ đấy đã khẳng định được cuộc sống, tuy có vị
trí xã hội nhất định, nhưng luôn bình dị, dễ cảm mến, dễ gặp nhau...
Sống chung một gia đình nhưng mỗi
người mỗi khác, Tuyển là anh cả nhưng đua đòi bê tha sa vòng lao lí; chị Hiên
thì hiền lành chân chỉ, có cuộc sống vợ chồng đề huề an phận. Kỷ niệm về những
người Hoài Thu từng biết, đã khắc sâu vào trí nhớ: thầy Thường yêu cô An, nhưng
khi đi chiến trường B, cô An ở nhà lấy thầy Chiến đi học nước ngoài. Khi chiến
đấu trở về thầy Thường rất buồn... Chuyện Minh, bạn học cũ của Hoài Thu, từng
đi bộ đội, có vợ có con trai, sau ra quân vì bần cùng phải đi đào vàng, sa vào
cạm bẫy của cờ bạc nghiên hút, nhiễm HIV. Vợ bỏ ra thành phố đi với người khác.
Hay cái thời cải cách ruộng đất, bố mẹ chồng bà Lãng bị đấu tố tàn độc. Sự vô
vọng của bà Lãng, chờ đợi ông Kiên đi biền biệt và đã hi sinh ở chiến trường...
Chính sự đi nhiều, hiểu biết nhiều
những cảnh đời khác nhau, đã tạo cho Jean-Claude và Hoài Thu đồng cảm với những
con người có các hoàn cảnh riêng. Dọc chặng đường sống và công tác nay đây mai
đó, Jean-Claude cũng không thể quên thời ấu thơ ở trường Dòng. Rồi khi đã thành
nhà ngoại giao, đã từng đến nhiều quốc gia, với những người bạn, những người
cộng sự và cả những người tình, điều đó là lẽ thường. Nhưng cuộc gặp gỡ Hoài
Thu đã để lại trong tâm trí Anh sự quý trọng và cảm mến ngay từ những phút giây
đầu. Người cộng sự, Paul cố vấn văn hóa, với Jean-Claude như thể bạn cố tri. Đã
để lại dấu ấn tình cảm không phai mờ. Những bạn gái: Caroline, Hélènne, Jasdia,
Genevière hơn một lần đã làm tổ trong tình cảm của Jean-Claude. “Sau mỗi cuộc đổ vỡ, sau mỗi lần chia tay, anh thường tự an
ủi: “Vạn vật có phân ly, ắt có thành tựu”. Đấy chính là tâm sự của Jean-Claude. Đấy còn là sự thử thách và chọn
lựa của người từng trải.
Cuộc đối thoại của Hoài Thu và Jean-Claude đi suốt chiều dài tiểu thuyết.
Ở đó, thời quá khứ và hiện tại đồng hiện. Với bao cảnh tình, bao đổi thay, với
công việc của nhà ngoại giao, công việc của phóng viên báo chí. Và, cuối cùng
là câu nói bật ra từ trái tim Jean-Claude: “Anh hẳn có thể làm bất
kỳ điều gì lúc này miễn được ở bên cô gái Việt Nam yêu kiều và quyến rũ này”!
Chỉ có niềm tin yêu mới
đủ sức đi tới cuối con đường. Đó là quyết định. Đó là tất cả cầu mong, là hứa
hẹn của Jean-Claude với Hoài Thu: À BIENTÔT! Hẹn gặp lại! Có phải Hoài Thu cũng
chờ đợi điều ấy?
NGỌC BÁI
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét