Thứ Bảy, 4 tháng 6, 2016

Cuộc dạo đêm

Cuộc dạo đêm


Mẹ kính mến, bước chân đưa lối con đi và con cứ dấn sâu vào màn đêm đang vẫn vũ đầy mây. Trời bắt đầu có gió tramontane mẹ ạ. Mẹ nghe tên thì chắc có vẻ lạ, nhưng thực ra nó gần giống như gió mùa đông bắc. Chỉ có điều gió mùa đông bắc bên ta thì chỉ mùa đông mới có, còn nơi đây, gió có thể nổi lên vào bất kỳ mùa nào. Mùa đông thì lạnh, còn mùa hè thì lại nóng bỏng hệt như những cơn gió Lào vậy. Con sợ mẹ ơi, vào những đêm có gió như thế ! Tiếng gió rít âm âm vang vang hệt như tiếng ma hú! Những đám mây vần vũ kia sẽ bị xua đi nhanh thôi, vì mỗi khi gió tramontane tràn về thì sẽ không có mưa. Những luồng sáng lờ mờ từ xa đuổi tới tận chỗ con đang đi, làn hơi từ mũi con phả ra theo từng nhịp chân con bước, được gió thổi bốc lên chờn vờn trước mặt con rồi tan loảng vào đất trời. Một ngôi nhà hoang hiện ra, giờ đã vắng bóng lũ trẻ chơi đùa buổi sáng, mà chỉ còn tiếng chim lạc đang vội vã bay về tổ. Mẹ ơi, hình như con cũng nhìn thấy mẹ, mẹ phải chăng cũng đang tìm ánh mắt con… Qua những mảnh mây nhẹ, mẹ hiện ra, quá đỗi nhân hậu, quá đỗi xanh xao, quá đỗi mong manh, mà con những muốn bay lên gặp mẹ… Mẹ, cám ơn mẹ nhiều vì đã luôn theo con, đã luôn để mắt đến con ! Con biết mẹ vẫn thông tỏ những gì con làm, đúng không ? Ngay cả khi mẹ đã đi xa nhiều năm và con đã lớn lên, đã bay khắp cả bốn phương trời tìm cái gì, con không biết… Để rồi lại gặp mẹ giữa chốn hoang vu lạnh lẽo giữa mùa đông giá này. Con thì thầm gọi mẹ, những câu chữ bắt gió bỗng vang đi rất xa, và âm hưởng dội về, con lại nghe thấy hình như là tiếng mẹ. Nụ cười của mẹ khiến mặt con thêm rạng rỡ, nhưng trông con thiểu não phải không mẹ, bởi con thấy hình như đôi mày mẹ nhíu lại…

Thế nhưng mẹ vẫn đăm đăm nhìn con… Con vướng lỗi gì ư, hôm qua con đã mắng các cháu chăng… ? Con nhớ lắm ngày xưa mỗi lần mẹ giận, miệng mẹ la, ánh mắt mẹ giận dữ làm con sợ ! Con chẳng sợ mẹ mắng, mà chỉ sợ khiến mẹ buồn. Con còn nhớ một lần con theo chúng bạn vào vườn nhà bà T. kiếm củi ! Bà ấy vốn không ưa nhà mình, mà thực ra thì bà ấy chẳng ưa ai trong xóm cả, bởi nhà bà ấy giàu mẹ nhỉ ! Và bà ấy đã chạy thẳng sang nhà mình để mách mẹ. Mẹ lôi con ra, quất mấy roi lằn đít ngay trước mặt bà ấy, và bà ấy có vẻ hả hê lắm. Nhưng khi bà ấy quay gót về, thì mẹ lại ôm con vào lòng. Mẹ dạy con từ lần sau đừng theo chúng bạn vào vườn nhà bà ấy kiếm củi nữa… Xung quanh con lúc này đây, có biết bao những cành củi khô do gió thổi khiến chúng rụng từ trên cây xuống, vương vãi khắp mặt đất, và chúng lại khiến con nhớ mẹ quay quắt !
Gió vẫn thổi, những đám mây tản đi, và hình bóng mẹ chập chờn hiển hiện, vầng trăng cuối tháng mảnh mai hiện ra. Mẹ nhớ không, ngày xưa mẹ nói đó là ánh trăng suông, và những ngày có ánh trăng suông là hồn ma hay đi lang thang lắm ! Nhưng con chẳng nhìn thấy con ma nào cả, quanh con đây ! Chỉ có tiếng gió thổi ù ù ngày một mạnh thêm ! Con nghe trong gió tiếng các cháu ngoại của mẹ gọi con về. Có lẽ chúng cũng sợ mẹ ạ, chúng lo lắng khi mẹ chúng chợt vắng mặt vào buổi tối ! Nhưng quả tình con không muốn các con của mình nhận ra mẹ chúng có nỗi niềm tâm sự, con e chúng còn nhỏ để có thể hiểu được rằng tại sao đến giờ mà con vẫn còn nhớ mẹ đến quặn lòng ! Công việc bộn bề, những vướng mắc và hệ lụy cuộc sống xã hội đem lại, những gì con phải chứng kiến xảy ra xung quanh đây… cũng khiến con đôi khi đau đầu mẹ ạ, và những lúc như vậy, con lại mong được ở bên mẹ. Hôm nọ con đưa lớp của bé Hà đi xem một vở kịch về một người mẹ, phỏng theo một câu chuyện cổ tích. Người mẹ chưa già những cũng không còn trẻ ấy thật xấu xí, hay đúng ra đã trở nên xấu xí, khuôn mặt bà ấy mang nhiều vết sẹo ngang dọc, hay đó là những nếp nhăn nhỉ !..., đôi bàn tay khô héo hằn đầy những sợi gân xanh… Xung quanh bà là một đàn con nheo nhóc, đứa nào cũng bám chặt lấy mẹ… Rồi bất chợt, một lũ quỷ hiện ra, chúng đòi bắt một đứa trong đám con. Người mẹ sợ, la lên và khóc, tay níu chặt đàn con. Bà ấy còn thổ ra máu lẫn đờm dãi. Nhưng những dòng nước mắt và đám máu kia bỗng biến thành những thỏi vàng và kim cương. Lũ quỷ vội vàng nhặt lấy và biến đi, còn bà mẹ thì lả dần và chết… 
Truyện còn kéo dài thêm một chút nữa, thành những màn có hậu. Đó chỉ là một vở kịch ngắn, có tính cách giáo dục trẻ em, nhưng con thấy trong đám học trò đi xem, có đứa thì trầm ngâm, có đứa thì sợ, có đứa thì vẫn cười vô tư lự… Ngày xưa, mẹ cũng ốm yếu, cũng gày gò như thế, và cũng có lúc ho ra máu, nhưng đã chẳng có bà tiên nào đến giúp mẹ cả ! Con thương mẹ, mẹ ơi! Hôm nọ về quê, con đến thăm dì, và dì đã mắng con sao cứ ôm dì mà khóc ! Con khóc bởi dì giống mẹ quá ! Cũng dáng điệu gày gò và hơi còng. Con cũng nhớ dì mẹ ạ ! Dì cũng đã già lắm rồi ! Con sợ mẹ ơi ! Vì mỗi lần về lại phải ra nghĩa địa thắp hương cho một ngôi mộ mới ! Mộ bác Cả, hôm con về vẫn còn chưa xanh cỏ… Còn anh em thì mỗi đận lại già đi… Mẹ chắc sẽ nói với con rằng đó là do quy luật cuộc sống luân hồi, đúng không ? Vâng, con tin điều ấy, nhưng có những điều con không chịu tin, hay đúng ra lý trí bảo con tin, còn trái tim con lại chối từ điều ấy ! Mẹ là vĩnh hằng, đúng không mẹ, mẹ vẫn luôn theo con và nhìn con đấy thôi !
Các cháu tiến bộ, đó là niềm tự hào của con, và cũng là của mẹ nữa, mẹ nhỉ !
Có lẽ con phải quay về nhà thôi, các cháu đã gọi mẹ đến lần ba rồi ! Tâm sự với mẹ một chút khiến lòng con dịu đi. Con lại nhớ đến câu mà con rất thích «Ngày mai sẽ sáng sủa hơn ngày hôm nay» Cám ơn mẹ đã tạo thêm lòng tin cho con vào cuộc sống ! Vâng ngày mai, đám mây kia sẽ bay đi hết và bầu trời xanh trong lại hiện ra. Và đầu óc con sẽ thông thoáng hơn ! Hãy tin con mẹ nhé !

Thuir tháng tư 2013

H.C.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét