Mẹ
Mẹ ơi ! mẹ có thấu chăng lòng con,
nỗi đớn đau dằn vặt. Mẹ ra đi về thế giới vĩnh hằng để lại chúng con trên trái
đất này. Kể từ đây chúng con trở thành những kẻ ăn mày tình mẫu tử. ở trên cao
ấy mẹ yên nghỉ bên cạnh đấng tối cao. Con tự hỏi liệu linh hồn mẹ có được phiêu
diêu, coi như một phần trả công của tạo hoá vì mẹ đã hoàn thành sứ mệnh của
mình, là một người mẹ hoàn hảo, một công dân lương thiện ! Liệu mẹ có được
lắp vào đôi cánh mỏng như tơ của những bà tiên trong truyện cổ tích mà con
thường được thấy. Mẹ đến, mẹ đi, mẹ nhìn ngắm chúng con như xưa. Tâm hồn con
trĩu nặng, cầu xin tình yêu nhân loại.
Mẹ ơi, đời mẹ
nghèo, tần tảo sớm chiều song mẹ vẫn cố gắng lo cho chúng con đầy đủ, để cho
chúng con hiểu được cuộc sống. Song về tinh thần mẹ đã cho chúng con nhiều quá,
để rồi giờ đây không có mẹ, cuộc sống trở nên ngột ngạt đớn đau. Mẹ thân yêu
của con mẹ có hiểu rằng trái tim con tan nát, tâm hồn con ủ dột, con cảm thấy
một phần đời mình đã đi theo mẹ về nơi ấy. Khi con làm việc, con ăn, cũng như
khi con ngủ, lúc nào con cũng thấy thấp thoáng hình bóng của mẹ, dịu dàng, tươi
cười, con biết mẹ đang ở bên con, song sao con không nhìn thấy mẹ.
Nhớ không
mẹ ! khi con còn bé, mỗi khi con buồn vì một chuyện gì : lỡ một buổi
học do tắc nghẽn đường xá, chiếc váy con yêu thích bị bụi gai bên đường cào
rách... mẹ luôn ở bên con âu yếm dỗ
dành,
rồi khi con lớn thêm, chính mẹ đã cho con những lời khuyên bổ ích, chính mẹ đã
hướng nghiệp cho con.
Nhớ không mẹ
những bữa điểm tâm mà bao giờ mẹ cũng chuẩn bị cho con chu đáo, một cốc nước
cam vắt không đường, một chiếc bánh không có sô-cô-la, vì mẹ luôn sợ con của mẹ
bị sâu răng.
Nhớ không
mẹ khi con 12 tuổi, cái tuổi ăn, tuổi lớn, tuổi của sự nghịch ngợm khám
phá, ngây ngô. Con làm nhưng không hiểu hết hậu quả của việc mình làm, mẹ
nhỏ nhẹ ân cần ru dỗ.
Một lần con bị cơn sốt quái ác chút nữa lấy đi tính mạng, một tuần liền ở bệnh
viện, mẹ cũng không ăn không ngủ, cứ mỗi lần con mở mắt thì lại thấy mẹ ngồi
bên cạnh mình. Khi con khỏi bệnh trở lại với tuổi trẻ của mình, hồn nhiên thơ
mộng, quậy phá, thì ngược lại mẹ trở nên vàng võ, khuôn mặt nhợt nhạt, tóc mẹ
trở nên bạc trắng chỉ sau có mấy ngày.
Sự ra đi của
mẹ đã để lại một khoảng trống lớn trong đời con, cho con một nỗi buồn không tả
nổi bằng lời. Mẹ biết rất rõ mà, tất cả mọi con đường con chọn đều hướng cả về
mẹ, thậm chí cả mọi suy nghĩ của con. Giờ đây, dù có lục tung thế giới này con
cũng không bao giờ tìm lại được khuôn mặt của mẹ. Con trở về với cõi vô thức,
trong cỏ, trong cây, trong mây, trong gió. Con cuộn mình lại trong tình mẹ son
sắt của loài người, và ngay cả trong sự ra đi của mẹ, như để trông chờ, mong
đợi một sự hồi sinh. Con nằm đó, bất động, trong lòng âm ỉ một ý muốn chẳng bao
giờ dậy nữa. Song bỗng nhiên con nghe thấy giọng nói ấm áp của mẹ, cùng với
bản nhạc dịu dàng, du dương, nhưng con lại không thể nắm bắt được, con bỏ mặc,
mắt nhắm lại, bản nhạc du dương ấy đã lấp đầy khoảng trống, con muốn được nằm
ngủ mãi trong đó, thầm thì trong cõi vĩnh hằng.
Cỏ, cây, hoa,
lá cũng chịu chung một nỗi đau mất mẹ như con, cái nhìn của mẹ đã phân phát cho
chúng biết bao là tình yêu, khuyến khích chúng đâm chồi, nảy lộc, ra hoa, kết
trái. Con tìm kiếm mẹ trong không gian và con có cảm giác là đã gặp được ánh
mắt của mẹ. Chỉ một cái nhìn của mẹ thôi cũng làm giảm nỗi đau của con. Mẹ thấy
đấy, trong sâu thẳm của lòng mình, mẹ luôn đi theo con, bảo vệ và khuyến khích
con.
Con dám chắc
là luôn luôn có một sự dịu dàng bất tận từ mẹ truyền cho con. Mẹ cúi đầu xuống
bên vai con, khi con còn bé dạy cho con những câu nói đầu tiên, mẹ thì thầm,
khe khẽ kể cho con hay rằng trái đất rất rộng lớn, còn biển trời thì bao la,
rằng Mặt trời thì mọc ở đàng đông, và lặn ở đàng tây, rằng một năm thì có bốn
mùa : Xuân, Hạ, Thu, Đông. Mùa Xuân hoa nở, mùa Hạ lá vàng, mùa Thu lá
rụng. Rằng những đàn chim di cư thường bay về phương Nam tránh rét mỗi khi mùa
đông về. Mẹ đã dậy con nhiều lắm, mẹ luôn nói với con rằng tình yêu bao giờ
cũng chiến thắng lòng hận thù, rằng người ta sẽ chóng trở nên nhàm chán nếu như
không chịu đụng tay làm một việc gì, rằng sẽ chẳng bao giờ cảm thấy hạnh phúc
nếu sống ích kỷ. Mẹ cũng dậy con sống phải biết chia xẻ với những người xung
quanh, ngay cả niềm vui, thậm chí... cả nỗi buồn. Mẹ ơi ! đâu đâu con cũng
nhìn thấy bóng hình của mẹ, từ những nơi mà chúng ta thường qua, và thậm chí
ngay cả trong suy nghĩ, đôi khi vô tình chúng quay lại với con cùng với nụ cười
dễ chịu của mẹ làm cho con thêm tin vào cuộc sống. Con tìm kiếm khắp nơi chẳng
ai có thể thay thế được mẹ.Từ khi mẹ ra đi, đêm dường như dài vô tận, còn bình
minh thì uể oải. Cũng như con, mùa Thu đã khóc mẹ quá nhiều bằng những đốm đỏ
phập phồng do nỗi buồn đem lại. Mỗi khi bình minh tới, con tìm kiếm ánh mặt
trời xuất hiện từ sau những rặng núi mờ xa đen thẫm, náo động, nô nức sốt sắng
mang lại ánh sáng cho muôn loài, còn con, con chẳng có gì để mà chờ đợi nữa.
Bây giờ đang là mùa đông, con đứng đây trong vòng tay của gió, con nghe thấy
tiếng gió thầm thì, và chỉ có gió mà thôi, người duy nhất có thể đem lại nỗi
niềm an ủi cho con. Mẹ ơi, liệu con có thể tìm lại được sự tập trung, tìm lại
được trong con một sự thoả ước, nhờ nó mà mọi nỗi đau đang giằng xé trong con
được bão hoà...? Con có cảm giác rằng chẳng gì có thể giúp đỡ được con, vì đôi
khi con thậm
chí quên cả trả lời ai đó khi người ta gọi tên con. Mỗi buổi chiều hoàng hôn
đến, con lại nghĩ tới mẹ, con dõi đôi mắt buồn của mình về phía chân trời xa
thẳm và mơ đến ngày trở về của mẹ. Sự ra đi của mẹ đối với con như mỗi lần mẹ
đi công tác mà thôi : 3 ngày, 5 ngày, hoặc một tuần. Mẹ đã dạy con về lòng
chân thành, mẹ thường xuyên nói rằng : tiền tài, sắc đẹp, danh vọng... Tất
cả sẽ ra đi một ngày nào đó không hẹn trước, chỉ có lòng chân thành, thuỷ chung
sống mãi với thời gian.
Mẹ ơi !
mẹ vừa là mẹ, vừa là thầy, vừa là chị, vừa là bạn. Con muốn gào lên, muốn thét lên vào cõi Không cùng, đòi Đấng tối cao mang trả mẹ
cho con. Con vững lòng hơn trong vòng tay của
mẹ. Biết không mẹ! Nỗi buồn như một loại thuỷ tinh đã đạt tới một sự trong suốt
hoàn hảo, làm ta nghẹn ngào bởi vẻ đẹp đến từng chi tiết của nó. Nó đăng quang
trong sự mộc mạc của chính mình. Cuộc sống bản năng tự duy trì sức mạnh của nó
đến độ diệu kì, con đặt lên mộ mẹ những chuỗi ngày thay thế những vòng hoa!
Mẹ ơi cho đến tận khi con có đứa con đầu tiên, con mới
bắt đầu hiểu rõ mẹ, đến đứa thứ hai con hiểu rõ mẹ hơn. Con đã sắp sẵn những dự
định cho mẹ, sao mẹ ra đi mà chẳng đợi chờ con.
Paris le 12 octobre 2004
Hiệu Constant
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét