Truyện ngắn "Lạc quê": "Không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà"
Đọc trong chương trình Đọc truyện đêm khuya của Đài TNVN
Cảm nhận của BTV Đài Tiếng Nói Việt Nam về Lạc Quê
Lùi lại quãng thời gian cách đây hàng chục năm, với cuộc đời
của nhân vật chính trong truyện ngắn "Lạc quê" của nhà văn Hiệu
Constant, hẳn không cần nói nhiều, người đọc, người nghe cũng hình dung ra được
cảm giác cô độc và nỗi khốn khó của nhân vật khi đó. Không người thân, không tiền, không mục đích
sống, đôi lúc có cảm giác tác giả thử thách nhân vật hơi nhiều. Từ việc mất
liên lạc với gia đình, đi làm thêm để kiếm tiền, trượt tốt nghiệp Trung Học, hoặc
lang thang tại Paris. Khó khăn chồng chất khó khăn, như một người vừa vượt
qua một ngọn núi, thì lại thấy ngọn núi khác cao hơn, khó đi hơn. Tuy vậy, với
bất cứ ai từng trải qua cảnh đất khách quê người, số phận hay cảm xúc của nhân
vật “tôi” lại rất quen thuộc. Bỏ qua vẻ đẹp của bãi biển Bordeaux hay của Paris
hoa lệ, thậm chí bỏ qua cả mô típ về một người đàn ông thành đạt kể lại đời
mình, tác giả đi thẳng vào những góc tối tăm nhất trong cuộc đời của một du học
sinh. Không có thành công nào là dễ dàng, mỗi một thành công đều là nước mắt,
là mồ hôi, là bao lần giằng xé nội tâm. Sau cùng, với riêng biên tập viên mà
nói thì những gì đọng lại của Lạc Quê không phải là câu chuyện về một người đàn
ông thành đạt mà là câu chuyện của một người đã thành thật với lòng mình, dũng
cảm sống với ước mơ và cả những giây phút yếu đuối, không biết vịn tay ai mà đứng
dậy…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét