Giới
thiệu tác phẩm Sẽ chẳng có hận thù
Trong
những ngày này Paris và nước Pháp, mỗi nơi hoặc mỗi người, theo cách của mình,
làm lễ tưởng niệm một năm cho vụ khủng bố kinh hoàng đã diễn ra tại Paris vào tối
ngày 13 tháng 11 2015. Vụ khủng bố khiến Paris, nước Pháp và toàn thế giới rúng
động. Người ta nói một con vật bị thương sẽ trở nên nguy hiểm, nhưng tôi nhận
thấy một dân tộc bị tổn thương cũng trở nên độ lượng, thông minh và dễ gây xúc
động. Điều đó được phản ánh rất rõ trong bức thông điệp của một thanh niên có
tên Antoine Leiris gửi lũ khủng bố. Anh là cha của
đứa trẻ mới hơn một tuổi, và vợ anh là một trong số 130 nạn nhân tử nạn tối hôm
đó.
Ngày
13 tháng mười một năm 2015, Antoine Leiris đã mất đi người vợ yêu quí của mình,
Hélène Muyal Leiris, bị bọn khủng bố sát hại tại nhà hát Bataclan, thuộc quận
11 Paris.
Đau
buồn khôn tả trước sự mất mát nhường ấy, anh chỉ có một thứ vũ khí duy nhất để
chiến đấu: đó là cây bút. Trước hình ảnh của tia sáng hi vọng và tình thương
yêu trìu mến mà anh đã viết lá thư “Sẽ chẳng có hận thù”, được xuất bản
trên trang mạng cá nhân của anh vào ngay hôm sau của vụ khủng bố kinh hoàng ấy.
Trong tác phẩm Sẽ chẳng có hận thù, anh kể cho chúng ta nghe rằng dẫu có thế
nào cuộc sống vẫn tiếp tục. Đó là cuộc sống hàng ngày, bị tổn thương bầm dập nhưng
dịu dàng âu yếm, giữa ông bố trẻ góa vợ và đứa con trai còn thơ dại.
Mở
đầu tác phẩm là một cảnh rất điển hình cho cuộc sống hạnh phúc của một gia đình
nhỏ Pháp. Vợ đi xem hát và chồng ở nhà trông con nhỏ:
“Ngày
13 tháng 11
22h37
Melvil
đã ngủ mà chả hề hấn gì, hệt như thói quen khi mẹ nó không có nhà. Nó biết rõ rằng
với bố thì những bài hát ru kém phần mượt mà hơn và những cái nựng nịu thì
không nóng hổi như với mẹ, thế nên nó cũng không đòi hỏi gì hơn. Để cố gắng trụ
đến lúc cô ấy về, tôi đọc sách. Câu chuyện kể về một tiểu thuyết gia thám tử khám
phá ra rằng một tiểu thuyết gia giết người thực ra đã không viết cuốn tiểu thuyết
mà cuốn đó đã khiến ông ta muốn trở thành nhà văn. Từ sự lật lạivấn đề này đến
sự xem xét lại vấn đề khác, tôi phát hiện ra rằng tiểu thuyết gia giết người kia,
trên thực tế đã chẳng giết ai cả. Cả một câu chuyện dài lòng vòng chỉ để giải
thích mỗi chuyện đó. Bỗng điện thoại tôi đặt trên mặt bàn ngủ réo vang.
“Xin
chào, mọi chuyện đều ổn chứ? Bạn đang ở nhà của mình chứ?
Tôi
chẳng hề muốn bị làm phiền chút nào. Tôi rất ghét những kiểu tin nhắn như thế,
chúng chẳng nói lên điều gì cả. Không có tiếng trả lời. “Mọi chuyện ổn chứ?”
...
“Bạn
đang ở nơi an toàn chứ?”
“Ở
nơi an toàn”, nghĩa là thế nào?
... Và rồi
mọi thứ đảo lộn. Phải chứng kiến tận mắt mới thấy sự kinh hoàng của tối hôm đó
diễn ra trên toàn thành phố Paris.
“Tối thứ sáu vừa qua, các người đã giết chết một con người thật đặc biệt,
các người đã lấy đi tình yêu của tôi, mẹ của con trai tôi, nhưng các người sẽ
không có được sự hận thù của tôi. Tôi không biết các người là ai và tôi cũng
không muốn biết, các người chỉ là những linh hồn đã chết. Nếu như Đức Tối Cao đã tạo ra chúng tôi
theo hình ảnh của Người, và cũng chính vì Người các ngươi đã bắn giết một cách
mù quáng, thì mỗi viên đạn găm vào cơ thể vợ tôi hẳn sẽ là một vết thương đau
nhói trong tim Người. Không đâu, tôi sẽ không tặng cho các người món quà mà các người
mong muốn đâu: Lòng hận thù. Dẫu các người đã tìm kiếm lòng hận thù nơi chúng
tôi nhưng đáp lại sự hận thù bằng cơn giận dữ, thì hẳn sẽ chẳng khác gì nhân nhượng
chính sự u muội đã nhào lặn lên các người. Các người muốn tôi sợ ư, muốn tôi
nhìn đồng loại xung quanh tôi với con mắt ngờ vực ư, rằng tôi sẽ chối bỏ sự tự
do của mình để đổi lấy sự an toàn ư. Các người thua rồi. [...] Sáng nay tôi đã
gặp lại cô ấy, sau nhiều đêm ngày chờ đợi[1]. Cô ấy vẫn
rất đẹp, hệt như lúc cô ấy rời khỏi nhà vào tối thứ sáu, cũng vẫn đẹp hệt như lần
đầu tôi gặp và yêu say đắm cách đây 12 năm. Tôi biết cô ấy sẽ vẫn ở bên cha con
tôi hàng ngày và chúng tôi sẽ gặp lại nhau trên cõi thiên đường dành cho những
tâm hồn tự do, nơi mà các người không có chỗ... Tôi và con trai hơn một tuổi của
tôi sẽ mạnh mẽ hơn tất cả các loại vũ khí trên thế gian này gộp lại. Con trai tôi
mới mười bảy tháng tuổi, nó sẽ tiếp tục ăn, tiếp tục chơi như mọi ngày và sẽ
như thế trong suốt cuộc đời nó, nó sẽ trực diện với các người bằng cuộc sống tự
do và hạnh phúc của nó. Bởi với nó, các người chắc chắn cũng sẽ không bao giờ
có được lòng hận thù.”Vả lại, tôi cũng chẳng có nhiều thời gian dành cho các
người nữa đâu, tôi phải đến ngó Melvil rồi, thằng bé vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ
trưa. Nó mới chỉ chớm 17 tháng tuổi, nó sẽ lại thưởng thức bữa điểm tâm chiều
như mọi ngày, và cha con chúng tôi sẽ lại chơi cùng nhau hệt như mọi ngày và,
trong suốt cuộc đời nó, thằng bé này sẽ đối mặt với các người để được tự do và
hạnh phúc. Bởi vì với nó, các người cũng chả lấy được lòng hận thù từ nó đâu.”
Một tác phẩm đầy tình người, tình bao dung, sự dũng cảm và chia
sẻ
Chúng tôi trân trọng giới thiệu
Paris 09/11/2016
Hiệu Constant
Tác phẩm nguyên bản: Vous n’aurez pas ma haine
Tên tiếng Việt: Sẽ chẳng có hận thù
Nhà xuất bản: Fayard
Năm xuât bản: 2016
Số
trang 144
[1] Do số nạn nhân rất đông,
các cơ quan chức trách chỉ giao thi thể lại cho gia đình sau khi đã khám nghiệm
Pháp y, tránh sự nhầm lẫn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét